4
“Mạc Cố Tây nói hôm nay đi…”
“Tôi hôm nay bận,” tôi cụp mắt xuống, “Anh… mấy ngày tới không cần nói chuyện với tôi.”
Lục Diêu Hành mím môi: “Tôi không định nói, chỉ là…”
“Tôi biết rồi.” Tôi giữ vẻ hờ hững: “Anh cứ bận đi.”
Tôi đóng cửa phòng lại.
Lục Diêu Hành siết chặt tay, im lặng một lúc rồi rời đi.
Anh vừa đi, tôi đến tiệm hoa mua một bó cúc trắng.
Khi tôi đến nghĩa trang, bố của Lục Diêu Hành đã đứng bên bia mộ, che ô.
“Lục tiên sinh.”
Tôi chào ông, đặt bó hoa xuống.
Lục tiên sinh nhìn tôi thật lâu, thở dài: “Con nói chuyện với bố con đi. Ta đợi dưới chân núi, ở đây khó bắt xe. Lát ta chở con về.”
“Cảm ơn ông.”
Tôi đứng trước bia mộ: “Bố.”
“Thật ra con từng rất hận bố,” tôi lặng lẽ nhìn bức ảnh trên bia mộ, “Bố đã nghĩ cho tất cả mọi người, nhưng tại sao không nghĩ đến con?”
Tôi hít sâu một hơi: “Thôi bỏ đi. Thật ra hôm nay con muốn nói với bố rằng… con đã có người mình thích rồi. Hy vọng lần tới, con có thể đưa anh ấy đến gặp bố.”
…..
“Ổn chứ?”
“Con không sao.” Tôi lên xe, Lục tiên sinh không nói gì, bầu không khí chợt trở nên trầm lắng.
“Với cậu nhóc đó tiến triển thế nào rồi?”
“Con tự tin khiến anh ấy thích con.” Tôi nhìn ông: “Lục tiên sinh, ba tháng là đủ.”
…..
Khi tôi về đến căn hộ thì đã khuya.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa, bất ngờ thấy đèn phòng khách vẫn sáng.
Lục Diêu Hành đang tựa lưng trên ghế sofa, thấy tôi về, anh lập tức cầm lấy chiếc máy chơi game trên ghế.
Giả vờ hỏi một cách hờ hững: “Đi đâu mà giờ này mới về?”
“Tôi có chút việc.” Tôi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, xoa xoa trán: “Anh chơi game tới giờ luôn à?”
“Ừ, khá thú vị…”
“Nhưng mà,” tôi ngập ngừng một lúc, “Lục Diêu Hành, anh cầm ngược máy chơi game rồi.”
Lục Diêu Hành khựng lại, nhẹ hắng giọng, rồi ném cái máy sang một bên.
Trong đầu tôi bỗng nảy ra một suy đoán táo bạo: “Lục Diêu Hành, có phải… anh đang đợi tôi không?”
Anh quay đầu sang chỗ khác, vẻ không tự nhiên, cười khẩy: “Nghĩ hay nhỉ, tôi chỉ thức khuya chơi game thôi.”
“Khụ… Trong tủ lạnh có đồ ăn đấy, hôm nay tôi mua hơi nhiều.”
Tôi bước đến tủ lạnh, bên trong là một chiếc bánh kem tinh xảo, còn nguyên chưa mở.
Trên mặt bánh có bốn chữ: “Ngày nào cũng vui.”
Không biết từ lúc nào, Lục Diêu Hành đã đứng sau lưng tôi: “Đây là… người ta viết sẵn lúc mua, không phải tôi bảo họ ghi đâu. Tôi đã nói rồi, tôi chỉ tiện tay mua thôi…”
“Lục Diêu Hành,” tôi xoay người nhìn anh, cười nhẹ, “Cảm ơn anh, tôi… thật sự rất vui.”
“Vậy, có thể ngồi ăn bánh với tôi không?”
Tôi lấy vài chai bia từ tủ lạnh, đặt bánh kem nhỏ lên bàn trà.
“Không khí đã thế này rồi, bật phim đi.” Tôi tắt đèn, mở máy chiếu, “Hôm nay nghe tôi.”
Lục Diêu Hành nhướng mày: “Khi nào thì không nghe cô?”
Tôi cười: “Cũng đúng.”
Chúng tôi lặng lẽ ngồi ăn bánh, uống bia và xem phim.
Cuối cùng, tôi phá vỡ sự im lặng: “Hôm nay là ngày giỗ của bố tôi.”
Tôi chăm chú nhìn màn hình chiếu, uống một ngụm bia, vị cay xộc lên cổ họng.
Trên phim, cảnh nam nữ chính đang tỏ tình, nhạc nền lãng mạn vang lên.
Tôi nghiêng đầu nhìn Lục Diêu Hành, anh cũng đang chăm chú nhìn tôi.
Không biết có phải vì hơi men hay không, tôi đột nhiên nghiêng người hỏi: “Lục Diêu Hành, anh có thể ôm tôi không?”
5
Chuyện xem phim hôm đó giống như một giấc mơ. Tôi cố tình không nhắc lại.
Tôi và Lục Diêu Hành dường như trở lại trạng thái trước đây.
Nhưng có vẻ… cũng không hoàn toàn như cũ.
“Đi không?”
Tôi ngớ người: “Sinh nhật Mạc Cố Tây, tôi đi làm gì? Có quen thân đâu.”
Lục Diêu Hành dường như không hài lòng với câu trả lời, cười khẩy: “Không quản tôi nữa à?”
Tôi ngơ ngác: “Sao lúc tôi quản thì anh không vui, giờ tôi không quản anh lại cũng không vui?”
Tôi lẩm bẩm: “Lục Diêu Hành, anh thật khó chiều.”
Sắc mặt Lục Diêu Hành tối sầm, giọng anh cũng trở nên cứng rắn: “Không đi thì thôi.”
Haiz, khó dỗ thật.
Tôi thở dài, dùng hai ngón tay kéo kéo tay áo anh, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đi, đi mà.”
Thái tử gia tính khí lớn, đến tận quán bar mà vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh.
Phòng bao khoảng hai mươi người, hầu hết là bạn của Mạc Cố Tây. Thái tử gia ngồi một góc, gương mặt lạnh lùng như muốn đóng băng cả không khí xung quanh.
Mạc Cố Tây lắc đầu bất lực, thì thầm với tôi: “Ai lại chọc anh ấy nữa thế?”
Tôi cũng đành cười khổ: “Ừm… hình như là tôi.”
Ánh mắt Mạc Cố Tây lập tức trở nên sáng tỏ, nhưng lại không nói gì thêm.
“Qua đây.”
Không hiểu sao, thấy tôi nói chuyện với Mạc Cố Tây, sắc mặt Lục Diêu Hành lại càng khó coi.
Thôi, dỗ anh ấy đi.
Tôi bước đến, cười với anh: “Tôi muốn uống trà sữa, anh có uống không?”
Lục Diêu Hành liếc tôi một cái, khẽ gật đầu với vẻ kiêu kỳ.
…Dễ dỗ thật đấy.
Tôi bước ra ngoài, đến quán Trà Bách Lộ mua hai ly trà dưa hấu Boba.
Đợi khá lâu, khi tôi tới cửa phòng bao thì đã mất một khoảng thời gian.
Vừa định đẩy cửa vào, tôi chợt nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong, tay khựng lại.
“…Thật là không biết điều.”
“Đúng thế, Lục thiếu ghét cô ta như vậy, thế mà vẫn mặt dày bám theo.”
“Nhưng mà cô ta nhìn có hơi giống người đó, liệu có phải vì thế không?”
“Điên à? Mà dám nói chuyện này? Ai mà không biết… đó là điều cấm kỵ của Lục thiếu.”
Là giọng của hai cô gái, rồi một giọng đàn ông vang lên: “Cũng chỉ được cái mặt, nhưng thân hình thì nóng bỏng, chắc cũng không tệ… phải không, Lục thiếu? Thực ra tôi có một cô em gái, không kém cô ta đâu…”
Chưa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng va chạm mạnh, rồi tiếng kính vỡ rơi xuống đất.
Lẫn trong đó là tiếng đàn ông r*n rỉ đầy đau đớn.
Tôi mở cửa, thấy dưới đất là một chiếc gạt tàn thuốc vỡ nát, còn “cậu chủ Tống” kia thì bị đập đến rách trán, máu chảy thành dòng nhưng không dám hé một lời.
Lục Diêu Hành đứng đó, gương mặt đen kịt, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Anh chậm rãi lau những ngón tay vừa chạm vào gạt tàn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh cáo: “Không phải lời nào cũng có thể nói.”
“Hôm nay tôi vui nên không muốn làm lớn chuyện,” anh cười nhạt, “nhưng các người cũng biết, tính tôi vốn không tốt.”
Cậu chủ Tống run rẩy, trán vẫn rỉ máu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng không dám thở mạnh.