Khoa vừa nhận một anh chàng đẹp trai bị ngã xe gãy chân.
Còn tôi, chính là y tá phải đặt ống tiểu cho anh ta.
Anh ta đẹp trai đến mức tôi choáng váng.
Tôi thử dò hỏi: “Ngày mai hay để tôi tiếp tục làm nha?”
Anh chàng đỏ mặt, lạnh lùng quay đi.
Tiếc quá.
Con chim đẹp thế này, chỉ được ngắm một lần.
Ngày hôm sau, khoa đổi cho anh ta một y tá khác, nhưng anh lại bảo họ đi.
Y tá trưởng gọi tôi đến, ngập ngừng nói:
“Cậu ấy bảo… một người thấy là đủ rồi.”
1
Tại quầy y tá.
“Tân Thiên! Biết tin gì chưa! Khoa vừa nhận một anh chàng đẹp trai đấy!”
Tiểu Mạn nháy mắt với tôi.
“Tớ vừa thấy, trông giống Dương Dương lắm!”
Giống Dương Dương á!
Tôi thích quá!
Tôi reo lên: “Thật hả? Anh ta nằm giường số mấy?”
“Giường 16, nghe nói là ngã xe gãy chân đó.”
“Cậu kiếm cớ nào qua nhìn thử đi!”
Không thể tin nổi, công việc nhàm chán cuối cùng cũng có một bất ngờ!
Tôi vui không tả xiết, đã nghĩ sẵn cớ trong đầu.
Lúc này, y tá trưởng đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Thiên, em qua giường 16 một chuyến, bệnh nhân mới…”
“Cần đặt ống tiểu.”
?
Cái gì cơ?!
Tôi mừng rỡ!
Hạnh phúc đến bất ngờ thế này sao?
Vừa mới gặp đã phải đặt ống tiểu cho Dương Dương luôn à?
2
Trên đường đến giường 16, tôi liên tục tự trấn an bản thân.
Chỉ là một cái ống thôi mà!
Tôi đã là người ngày xử lý cả ngàn thứ rồi, còn cảnh nào chưa từng thấy?
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh chàng, tôi không kiềm được mà cảm thán.
Đẹp, thật sự rất đẹp.
Sống mũi cao, làn da trắng.
Nhưng sao tôi thấy quen quen?
Tôi nhìn anh ta kỹ hơn.
Anh ta nằm trên giường, chân đã được bó bột, treo lơ lửng giữa không trung.
Vẻ mặt anh ta thản nhiên, lạnh lùng, đúng kiểu “mỹ nam mặt lạnh”.
Cho đến khi tôi lấy ống tiểu ra.
Tôi nghiêm túc: “Khụ, giường 16…”
Tôi liếc qua bảng tên.
“Lâm Biên đúng không.”
Lâm Biên gật đầu: “Phải.”
“Cậu đi một mình à?”
“Ừ… gia đình ở xa, bạn học thì về trường rồi.”
Tôi gật đầu, giả vờ bận rộn.
“Cậu không cử động được, cần đặt ống tiểu nhé.”
Lâm Biên bối rối trông thấy.
Tôi chỉ tay vào quần anh ta: “Cởi quần ra đi.”
Mặt Lâm Biên lập tức đỏ bừng.
Anh ta chầm chậm cởi quần, quay mặt sang hướng khác, không dám nhìn tôi.
Tay tôi không ngừng động tác, len lén liếc một cái xuống chỗ đó.
Ơ! To ghê đấy!
Làm xong bước chuẩn bị, tôi cầm lấy “chim” của anh ta, thử vài lần nhưng vẫn không đặt ống được.
Không khí hơi ngượng ngùng.
Tôi cười trừ: “Cậu này, da hơi dài đấy, sau này chân lành thì đi cắt nhé…”
Lâm Biên: “…”
Hình như còn ngượng hơn nữa rồi.
Cuối cùng ống tiểu cũng được đặt xong, tôi vừa dọn đồ vừa dò ý:
“À, ngày mai hay vẫn để tôi làm tiếp nha?”
Lâm Biên đỏ mặt, lạnh lùng quay đi.
Tiếc thật.
“Chim” đẹp thế, chỉ được nhìn một lần.