Thích Triều có vẻ ngoài hơi dữ dằn nhưng lại rất đẹp trai. Anh có đôi mắt một mí, lúc không cười, đôi mắt nâu đậm ấy có thể khiến người khác e ngại. Nhưng khi nhìn thấy hai búp bê nhỏ trong nhà, anh chẳng thể nào tỏ ra hung dữ nổi, huống chi Li Bạch còn đang tủi thân như vậy.
“Buổi sáng học hai mươi chữ, chơi một lát rồi quay lại học tiếp, được không?” Thích Triều xoa đầu Li Bạch.
Li Bạch biết mình khóc nhè như vậy có hơi mất mặt. Nhóc nghe lời an ủi của ba, nắm chặt cây bút trong tay rồi gật đầu.
“Con tiếp tục viết đi, ba vào bếp chuẩn bị đồ ăn vặt cho hai đứa.” Thích Triều nói xong thì đứng dậy, đi lấy mấy viên năng lượng thạch cao cấp cho hai búp bê nhỏ.
Lan Lạc nhìn theo bóng lưng Thích Triều khuất sau cánh cửa bếp, cúi đầu nhìn Li Bạch đang ngồi trên thảm. Cậu ngừng một lát rồi gọi: “Li Bạch?”
“Hửm?” Li Bạch ngơ ngác ngẩng đầu lên.
“Anh cho em một tiếng đồng hồ. Nếu sau một tiếng mà em vẫn chưa học xong mười lăm chữ còn lại, anh sẽ không đưa mặt nạ cho em nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play