Trong khi Khanh Vân lo lắng thì Nhàn Nguyệt lại đang bận rộn việc khác. Sau yến tiệc thưởng hoa, nàng đã làm vài chiếc trâm cài, nhưng lại chẳng thấy động tĩnh gì, tức đến mức muốn mắng người.
Cái gì mà “bắt chim”, nói nghe hay ho lắm, nói là quan viên tư thông với thiếp thất trong phòng cũng biết được, bây giờ đeo ngay trên đầu, lại không có phản ứng gì. Còn là thám hoa lang nữa chứ, không lẽ đến điển cố này cũng không hiểu?
Thật ra nàng cũng không phải nhất thiết muốn Hạ Vân Chương thích mình, nhưng hôm đó ở biệt uyển nhà họ Tiêu, dưới gốc cây hoa đồng, nàng chợt nảy ra một suy đoán.
Tiểu Hạ đại nhân tai mắt nhạy bén, chuyện nàng thu phục Trương Kính Trình, hắn nghe được hết, còn dùng tiếng đàn nhắc nhở nàng. Chuyện đó thì thôi đi, còn nói cái gì mà "Ta biết ta đã rớt bảng".
Hắn không chú ý đến nàng, sao lại biết hắn đã rớt bảng ở chỗ nàng?
Nói về việc to gan lớn mật, kỳ thực Lăng Sương còn xếp sau Nhàn Nguyệt. Sự táo bạo của Lăng Sương chỉ là mặc nam trang, ra ngoài đường phố phô trương, cùng lắm là đua ngựa, đánh cầu, chỉ là gan dạ, chứ không liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ. Những điều Nhàn Nguyệt suy nghĩ mới thật sự là kinh thiên động địa.
Quy củ trong kinh thành rất nghiêm ngặt, xem yến tiệc thưởng hoa cũng biết, nữ nhi đừng nói đến chuyện yêu đương, ngay cả hôn sự của mình cũng do phụ mẫu làm chủ, cùng lắm là đóng cửa lại, nói riêng với phụ mẫu mà thôi. Trước mặt mọi người, ai ai cũng e lệ thẹn thùng, thỉnh thoảng gặp phải nam nhân bên ngoài, đều phải vội vàng tránh né, càng không nói đến việc suy nghĩ xem ai thích mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play