Lăng Sương đáp, vẻ mặt không mấy để tâm: “Muội chỉ tính trước thôi, lên kế hoạch sớm không bao giờ là sai. Đừng để đến khi chuyện xảy ra lại lúng túng mới thực sự đáng tiếc.”
“Có lẽ tạm thời không cần dùng đến. Hôn sự cũng đã định, gần đây chẳng có chuyện lớn nào cả.” Nhàn Nguyệt cười cợt: “Hay là nhờ lão Thái phi giúp muội từ hôn rồi định hôn cho Tần Dực đi? Đừng để Triệu Cảnh được lợi.”
Mọi người lập tức phá lên cười, ngay cả Khanh Vân cũng không nhịn được, khẽ mỉm cười bất lực trước lời đùa cợt của nàng. Họ cùng nhau ngồi trên giường của Nhàn Nguyệt, nói cười rôm rả. Đây là khoảng thời gian hiếm hoi mà Khanh Vân có thể thư giãn như thế. Nàng vốn là người trầm lặng, chỉ lắng nghe Lăng Sương và Nhàn Nguyệt bàn cách sử dụng lời hứa, khóe môi mang theo ý cười dịu dàng.
Đổi tư thế nằm sấp xuống, nàng bỗng cảm thấy trong lòng có thứ gì đó cộm lên.
Hóa ra là thanh đoản kiếm của Hạ Nam Trinh. Những ngày qua nàng luôn mang theo bên người, thậm chí còn quên chưa trả lại cho hắn.
Có lẽ nàng nên tìm một ngày nào đó để cảm ơn hắn thật tử tế. Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, hắn không cầu báo đáp nhưng nàng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Huống hồ, hôm đó những lời nàng nói với hắn quả thực quá nặng nề.
Đang lúc chuyện trò rôm rả, ngay cả Thái Hoạ, người ít nói nhất cũng tham gia: “Trong Đạo Đức Kinh có câu: 'Nhồi đất làm bát, cái rỗng ở giữa làm nên công dụng của bát.' Một cái bát rỗng còn hữu ích hơn cái bát đầy vì nó có thể chứa bất kỳ thứ gì. Theo ta thấy, lời hứa này cứ xem như một cái bát là tốt nhất...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT