Bà thở dài: “Con ngoan, chuyện đã đến nước này. Theo con thấy, tiếp theo nên làm thế nào mới tốt đây…”
“Ta cũng chẳng còn ai để bàn bạc. Tuy trong nhà người đông, nhưng có ai đáng tin cậy đâu? Nhị phòng hiện giờ quyền thế đầy mình, còn ai quan tâm sống chết của mẫu tử ta nữa chứ. Theo ta nghĩ, chỉ còn cách xin lão gia nhanh chóng định một mối hôn sự, gả Tử Thiền đi…”
Khanh Vân vốn không định can dự, nghe thế liền vội nói: “Bá mẫu không nên. Con vốn dĩ vì muốn cứu Tử Thiền muội muội nên mới kể với người. Nếu bây giờ người vội vã gả Tử Thiền muội muội đi, phụ lòng con thì cũng được, nhưng hủy hoại cả đời muội ấy thì phải làm sao đây? Theo con nghĩ, chẳng bằng trước hết cứ nói rõ ràng với muội ấy, hứa hẹn cho muội một khoảng thời gian. Năm nay đừng nhắc đến chuyện hôn sự nữa, cứ để muội sống theo ý mình. Nếu Đổng Phượng Cử thực sự thi đỗ công danh thì nói sau. Còn nếu không được, ta cũng có thể chậm rãi tính kế khác. Con vốn là người ngoài, không nên xen vào chuyện này, đã nói đến đây đã là quá phận. Bá mẫu hãy bình tĩnh lại, tự mình quyết định mới là tốt nhất.”
Liễu phu nhân lại coi nàng như chiếc phao cứu mạng. Bà nắm lấy tay nàng bàn bạc mãi không thôi, còn nói muốn đưa Liễu Tử Thiền vào cung để lão Thái phi dạy dỗ vài năm. Khanh Vân nghĩ, có lẽ bà đang hoảng loạn, cũng sợ nàng biết chuyện lớn như thế này sẽ lan truyền ra ngoài, nên muốn giữ nàng bên cạnh để lôi kéo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT