Tối hôm đó Nhàn Nguyệt và Lăng Sương ở lại Đào Hoa Ổ, Nhàn Nguyệt hiếm khi ít nói, trước khi ngủ rất yên tĩnh, Lăng Sương nói: “Nhàn Nguyệt, muội hỏi tỷ một câu, tỷ phải nói thật với muội.”
“Câu gì?”
Lăng Sương hỏi: “Tỷ rốt cuộc đã để ý ai rồi, muội thấy tỷ hình như đã có mục tiêu, nhưng lại đoán không ra được là ai.” 
Nhàn Nguyệt hỏi nàng: “Được thôi, tỷ trả lời câu hỏi này của muội, muội cũng phải trả lời tỷ một câu hỏi. Tại sao lọ kem Lan Hoa Sương của tỷ lại bị người quét dọn ở bãi rác ngoài chuồng ngựa tìm thấy?”
Lăng Sương lập tức cười lớn, đứng dậy định trốn, bị Nhàn Nguyệt túm lấy véo mấy cái, cuối cùng mới thừa nhận: “Muội nào biết tỷ đếm từng lọ một chứ, muội cứ tưởng vứt lọ đi thì tỷ sẽ không biết là mất.”
Nhàn Nguyệt túm lấy nàng: “Muội còn dám nói, muội muốn lấy trộm Lan Hoa Sương của tỷ làm gì tỷ không quản, nhưng đồ đạc của tỷ thì đừng có vứt lung tung, đồ của nữ nhi sao có thể vứt bừa bãi? Vạn nhất bị người ngoài nhặt được, không biết sẽ bịa đặt ra bao nhiêu lời đồn đại. Tuy lọ này không có gì đặc biệt, không nhận ra được, nhưng sau này muội mà dám vứt đồ của tỷ nữa, tỷ sẽ lột da muội ra.”
“Biết rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play