Vốn dĩ người đánh mã cầu và người trên lầu các không liên quan đến nhau, nhưng khi nàng ta vừa gọi, một số tiểu thư được dạy dỗ nghiêm khắc lập tức muốn rời chỗ ngồi, sợ rằng Hạ Nam Trinh thật sự lại đây. May mà Hạ Nam Trinh tuy rằng phong lưu, nhưng lúc này lại giữ lễ. Hắn không đến mà chỉ đứng từ xa bên mép sân, đang nắm dây cương trò chuyện với người khác, rồi liếc mắt nhìn về phía này một chút.
Tuân Quận chúa bèn xuống lầu. Nàng ta vốn đã mặc nam trang, trực tiếp chạy đến chỗ Hạ Nam Trinh nói chuyện với hắn, trông có vẻ rất thân thiết. Những phu nhân cổ hủ trên lầu các thấy vậy, lập tức lắc đầu.
Tuy Lăng Sương đối đầu với Tuân Văn Ỷ, nhưng vẫn phải khịt mũi coi thường những quan niệm “nữ nhi phải ra dáng nữ nhi” của mấy vị phu nhân này. Dù sao từ khi đến kinh thành, mười ngày thì chín ngày nàng tức giận, cũng chẳng có ai quản. Nhàn Nguyệt dùng quạt che nắng, cắn hạt dưa một lúc, bỗng nhiên cười nói: “Đến rồi.”
“Cái gì đến rồi?” Khanh Vân đang cúi đầu thêu hoa, thuận miệng đáp.
Nhàn Nguyệt thấy Lâu Nhị phu nhân không có ở đây, bèn hạ giọng, trêu chọc: “Tỷ phu đến rồi.”
Mặt Khanh Vân lập tức đỏ bừng, nhìn xuống sân, quả nhiên là đội của Triệu Cảnh đã vào sân. Triệu Cảnh và Triệu Tu tuy chỉ là đường huynh đệ, nhưng dung mạo đều tuấn tú như nhau. Triệu Cảnh lớn tuổi hơn, Triệu Tu nhỏ hơn hai tuổi. Triệu Cảnh mặc cẩm bào màu xanh, Triệu Tu mặc cẩm bào màu đỏ, đều thêu kỳ lân bằng chỉ bạc, vô cùng sang trọng. Những con ngựa mà họ cưỡi cũng rất tốt, đặc biệt là con ngựa màu đỏ của Triệu Cảnh, đúng là ngựa tốt hiếm có.
“Nghe nói con ngựa đó là do quan gia ban thưởng, khen thưởng Triệu bá phụ tiếp đãi sứ thần nước ngoài có công.” Nhàn Nguyệt luôn luôn nắm bắt tin tức nhanh nhạy, vừa phe phẩy quạt vừa thản nhiên nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play