Nhàn Nguyệt ở lại chỗ Vân phu nhân đến tận lúc hoàng hôn. Khác hẳn với những lời đồn đại bên ngoài về việc ngày ngày yến tiệc, đêm đêm đàn ca, nơi đây lại rất yên tĩnh. Chỉ đến khi chạng vạng, âm thanh của chiếc kẻng mới vang lên. Vân phu nhân nghiêng tai lắng nghe rồi nói:
“Là Nam Trinh đã trở về, hình như còn dẫn theo bằng hữu nữa.”
Nhàn Nguyệt đoán chắc đó là Tần Dực, nên im lặng không lên tiếng.
“Hồng Yến, đi gọi Nam Trinh đến đây.” Vân phu nhân căn dặn: “Nếu A Dực cũng ở đó thì gọi cả hai cùng đến.”
Nhàn Nguyệt bất giác ngạc nhiên. Nàng biết Vân phu nhân và Hạ Nam Trinh tuy trên danh nghĩa là kế mẫu và tư sinh tử, nhưng thực tế họ không bao giờ dùng thiện cùng nhau. Hành động lần này của Vân phu nhân, ngoài việc tạo cơ hội cho nàng, thì thực sự không còn cách giải thích nào khác.
Dĩ nhiên, nàng vẫn phải tránh mặt. Là tiểu thư chưa xuất giá, nàng chỉ có thể gặp nam nhân qua bức bình phong. Hạ Nam Trinh lại rất nghe lời, chẳng mấy chốc đã đến. Nàng nhìn rõ hắn qua bức bình phong, so với cái nhìn thoáng qua vào dịp Nguyên Tiêu, hắn còn tuấn tú phong lưu hơn. Hôm nay hắn mặc một bộ hồ phục cưỡi ngựa, dáng người cao ráo đẹp đẽ, ngay cả tư thế hành lễ cũng làm người khác phải xiêu lòng.
“Tham kiến mẫu thân.” Giọng điệu của hắn không hề vô lễ giống như lời đồn, ngược lại còn rất kính trọng Vân phu nhân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play