Nàng nằm xuống ngủ tiếp, Lăng Sương ôm gối ngủ, nhìn lên trên lều nằm cạnh nàng, Nhàn Nguyệt từ nhỏ sức khỏe ốm yếu, cho nên vô cùng thích có người bên cạnh, nhưng chỉ trách nàng quá xinh đẹp, nên vẫn luôn chưa có bạn bè, chỉ có Lăng Sương luôn bên cạnh nàng.
Qua một hồi rất lâu, lâu đến Lăng Sương tưởng rằng nàng đã ngủ say rồi, nàng bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhỏ tiếng nói: "Tết Nguyên Tiêu mẫu thân sẽ không cho ta chạy trốn cùng Khánh Vân đâu."
Hèn chi tối hôm qua Hoàng tứ nương đưa họ về, đã gặp riêng Nhàn Nguyệt nói vài lời, thật ra hôm qua lúc còn sớm mẫu thân chọn quần áo ra thì Nhàn Nguyệt chắc hẳn đã đoán thầm được trong lòng.
Thật là quá đáng.
"Mặc kệ bà ấy, đến lúc xả xui ta sẽ trực tiếp kéo Khánh Vân chạy trốn cùng ta, Khánh Vân rất ngốc, không có nhiều tâm tư, chắc hẳn tỷ ấy cũng chịu chạy trốn cùng ta, mẫu thân cũng hết cách, để cho bà ấy thiên vị, chọc tức bà ấy xíu cũng tốt." 
"Không cần đâu." Nhàn Nguyệt thở dài: "Cũng vô nghĩa thôi."  
"Ồ, nếu không chạy trốn cùng với Khánh Vân, chạy cùng ta, mới vô nghĩa à?" Lăng Sương chọc vào người nàng: "Ta không phải là người à?" 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play