Lăng Sương đang đau đầu nghĩ cách tạ ơn Tần Dực, vừa mới chợp mắt thì có người mang gối tới, Thái Hoạ bên kia đã có một chủ ý hay.
Muốn nói lời cảm tạ, quả thực không dễ. Nhất là với người như Tần Dực, cái gì cũng có, cái gì cũng chẳng thiếu. Lăng Sương trầm ngâm hồi lâu, ban đầu có hỏi Nhàn Nguyệt một chút ý kiến nhưng nàng ấy lại thích nói những lời kỳ quặc. Vừa đứng trước gương vuốt tóc, vừa buông lời: “Ta thấy muội cứ tặng hắn một trận mắng là được. Cả đời này chắc chưa ai mắng hắn bao giờ đâu. Lần trước ta đã mắng hắn một trận rồi, lần này cứ tiếp tục phát huy, biết đâu có thể khiến hắn rơi nước mắt cũng nên.”
Lăng Sương tức đến mức muốn túm nàng lại mà vặn véo một phen nhưng Nhàn Nguyệt đã nhanh chân chạy mất. Gần đây không biết nàng bận rộn chuyện gì, ngay cả Trương Kính Trình và Triệu Tu cũng bị bỏ mặc, suốt ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.
Lăng Sương cũng không tiện hỏi Khanh Vân. Với tính cách của nàng ấy, đã đính hôn với Triệu Cảnh rồi, muốn tặng một chữ thôi cũng phải mượn danh cha mẹ, nhất định sẽ dội ngay một gáo nước lạnh hoặc một trang đạo lý nào là: “Nam nữ có điều kiêng kỵ, không thể tùy tiện qua lại như vậy.”
Trong lúc Lăng Sương còn đang suy nghĩ, bên kia Thái Hoạ đã chuẩn bị xong lễ vật.
Nói đến chuyện khó, Thái Hoạ còn khó hơn gấp bội. Ân tình của Triệu Kình so với Tần Dực còn khó trả hơn. Triệu Kình là bậc trưởng bối, từng trải hơn người, nắm quyền cao suốt mười mấy năm, e rằng chẳng có thứ gì đủ để khiến ông động lòng.
Thế nhưng, Thái Hoạ vẫn nghĩ ra cách.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT