Mai Tố Tố đã sống ở Thanh Thủy am được vài ngày, nơi này thanh bình, rất thích hợp để an tâm dưỡng thai. Ban đầu nàng còn cảm thấy lo lắng, nhưng giờ đã bình tĩnh lại, nhất là Cơ Trường Uyên sắp xếp mọi việc chu đáo, nàng không cần phải lo lắng gì thêm. Thậm chí bữa ăn hằng ngày của nàng còn được đưa từ ngoài vào, may mà tiểu viện của nàng khá hẻo lánh, bình thường chẳng có nhiều người lui tới, nếu không ngày nào cũng ngửi thấy mùi thịt thì không hay.
Người trong Thanh Thủy am không nhiều, hoặc cũng có thể là vì Mai Tố Tố không ra ngoài nên có cảm giác cả am chỉ có hơn chục người, bình thường chẳng có khách viếng thăm, thức ăn nước uống đều tự cung tự cấp.
Mai Tố Tố cũng lấy đó làm niềm vui, dù Cơ Trường Uyên đã rời đi, nhưng hôm sau chàng lại viết thư cho nàng, thư không dài lắm, chủ yếu là dặn nàng đừng lo lắng, dưỡng thai cho tốt. Mai Tố Tố đọc xong thì thở phào nhẹ nhõm, nếu có thể viết thư cho nàng, vậy chắc tình hình cũng không tệ lắm.
Cũng đúng, Cơ Trường Uyên có bản lĩnh như thế, chàng không dễ bị đánh bại vậy đâu.
Nghĩ đến đây, Mai Tố Tố nghe theo lời chàng, ngoan ngoãn dưỡng thai, còn viết một bức thư gửi cho chàng, nói rằng đứa trẻ trong bụng cũng nhớ chàng, dù gì cũng là phụ thân của đứa trẻ, cần phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp.
Thời tiết bắt đầu se lạnh, tiểu viện Mai Tố Tố đang ở không lớn, ban ngày nàng không thích ra ngoài, chỉ ăn xong thì đi dạo một chút, coi như tập thể dục. Thanh Thủy am đúng như cái tên của nó, yên tĩnh như nước, buổi tối thường tắt đèn rất sớm, mỗi ngày chỉ có hai bữa, bánh bao, rau xanh và cháo trắng.
Để không gây chú ý, mỗi ngày đám người Tuyết Nha đều đến trù phòng để lấy cơm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play