“Cậu tốt, cậu tốt, Tử Mặc của chúng ta là tốt nhất, cậu ta không để mắt đến cậu là tổn thất của cậu ta thôi.” Trời ơi, anh ta đang nói gì vậy?
Kinh Hàn Hàn vừa dỗ vừa đẩy kéo Tiêu Tử Mặc vào phòng nghỉ. Làm ra chuyện này để làm gì chứ, dù sao ngày mai anh cũng chẳng nhớ mình đã nói gì.
Kết quả là sáng hôm sau, không chịu nổi cảm giác bết dính trên người, Tiêu Tử Mặc bò dậy khỏi giường. Quả nhiên anh vẫn mặc nguyên quần áo hôm qua, bảo sao cảm thấy khó chịu.
Anh xoa thái dương, đầu choáng váng, hôm qua rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu? Phải rồi, Hàn Hàn đâu?
Kinh Hàn Hàn ôm đống đồ ăn vặt ngủ say trên ghế sô pha bên ngoài, cũng không thèm rửa mặt, miệng còn chảy nước dãi. Khung cảnh này thật hiếm thấy. Tiêu Tử Mặc lấy điện thoại ra, “tách” một tiếng chụp lại tư thế ngủ của anh ta. Sau này có thể dùng để uy hiếp, hehe.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, vỏ lon bia vứt đầy đất, vụn khoai tây chiên rơi tứ tung. Kinh Hàn Hàn ăn vặt nhiều như thế mà sao không mập nhỉ? Tiêu Tử Mặc véo nhẹ gò má mịn màng của anh ta. “Này, dậy đi, hôm nay có lịch trình không?”
“Cút, không có.” Kinh Hàn Hàn trở mình, tiếp tục ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT