Sáng sớm hôm sau, Lục Mạc Ninh lên triều sớm, sau đó trực tiếp rời cung, không cho Triệu Thiên Kích cơ hội giữ y lại. Khi Lục Mạc Ninh trở về Hình bộ thì thấy Hồng Quảng Bình mặt mày hớn hở chạy đến: “Đại nhân, cuối cùng thuộc hạ cũng tóm được rồi!”
“Hửm? Chuyện gì?” Lục Mạc Ninh thoáng ngớ ra, sau đó ánh mắt cũng lóe lên tia sáng: “Ngươi bắt được một trong số chúng rồi sao?”
Hồng Quảng Bình gật đầu, từ lời khai của hai tên lưu manh trước đó biết được những kẻ lưu manh bắt cóc bé trai lúc trước đã cầm một vạn lượng rời khỏi kinh thành, cuối cùng hắn ta đã chờ được một tên trong số đó. Hơn một tháng trước, tên lưu manh đó vì một vạn lượng mà bắt cóc một trẻ con, sau khi nhận được một vạn lượng từ kẻ chủ mưu thì rời khỏi kinh thành.
Nhưng tên này lại thích cờ bạc, lấy được một vạn lượng xong đã rời khỏi kinh thành nhưng chỉ hơn một tháng sau gã đã thua sạch toàn bộ số tiền đó.
Mất hết tiền bạc, tên đó liền động lòng tham, định quay lại kiếm thêm một vố nữa, lừa thêm một vạn lượng rồi mới rời đi.
Vì thế, gã đã quay trở lại kinh thành, còn khôn ngoan cải trang một chút, nhưng dù có cải trang thế nào đi nữa thì vừa vào hoàng thành đã bị Hồng Quảng Bình đang ẩn núp trong bóng tối tinh mắt nhìn ra, có điều để tránh bứt dây động rừng, Hồng Quảng Bình đã chờ đối phương đi vào một con hẻm tối rồi mới bắt giữ.
“Đại nhân, hiện tại người đang bị nhốt trong thư phòng, thuộc hạ không dám tiết lộ ra ngoài.” Dù sao, mấy năm nay Hồng Quảng Bình theo Lục Mạc Ninh đã quen với sự thận trọng, Hoàng thượng vừa mới thắng trận, còn chưa kịp thanh trừng văn võ bá quan trong triều, ai biết được bên trong có điều mờ ám gì không, vậy nên, chuyện lần này bọn họ điều tra công khai nhưng việc tìm người lại tiến hành trong bí mật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT