Lục Tố hạ giọng nói: “Em còn nợ anh một lần cạo râu đấy.”
Nói rồi đẩy Từ Hồi Chu ra khỏi phòng vệ sinh, nhanh tay với lấy khăn lông lau sạch lớp bọt biển trên mặt.
Lúc anh đi ra, Từ Hồi Chu đã nằm yên trên giường, mắt nhắm chặt.
Lục Tố mở cửa phòng, thân hình cao lớn chắn ngang cửa, tuy vậy Tống Xuất Lĩnh vẫn nhìn thoáng thấy người nằm trên giường bệnh bên trong. Hắn hừ một tiếng, “Giấu cái gì.”
Ánh mắt Tống Xuất Lĩnh vẫn dán chặt vào người nằm trên giường, thấy Từ Hồi Chu đắp chăn không động đậy, lông mày khẽ động, gương mặt nghiêm lại: “Em nghe nói anh Hồi Chu bị người ta đâm bị thương, giờ tình hình sao rồi?”
“Còn chưa tỉnh.” Lục Tố tự nhiên đóng cửa lại, nửa cười nửa không nhìn hắn ta, “Quan tâm vậy cơ à? Mới bảy giờ đã mò đến rồi.”
Tống Xuất Lĩnh rất ghét ánh mắt đánh giá như soi X-quang của Lục Tố, như thể mọi tâm tư của hắn đều bị nhìn thấu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT