6
Đừng có sờ loạn, tên c.h.ế/t bện/h này!
Ta nghiến răng, gồng mình đỡ Du An Mẫn đi về phía thùng tắm. Chàng thì nằm bò trên vai ta, tay không ngừng lần mò khắp nơi.
"Da rắn... cũng mịn như vậy sao?"
Hơi thở nóng hổi phả lên tai khiến ta không thở nổi.
"Đồ lưu manh!"
Ta ném mạnh chàng vào thùng tắm, chống tay lên hông mà thở dốc.
"Tham Thương—"
Du An Mẫn toàn thân ướt đẫm, chỉ để lộ đầu ra khỏi thùng nước, níu mép thùng nhìn ta với ánh mắt đầy tội nghiệp.
"Ngươi không ở lại tắm cùng sao?"
Quần áo chàng dính chặt vào người, từng đường nét cơ bắp hiện rõ, khiến ta chỉ muốn quay mặt đi nơi khác.
"Ai thèm tắm với ngươi chứ!"
Ta gắt lên rồi vội bước nhanh ra ngoài, không dám ngoảnh lại.
"Ngươi ngâm nước cho tử tế, có gì thì gọi ta!"
Ta ngồi xuống bậc thềm, chống cằm ngắm đàn kiến bò qua. Đến khi lũ kiến cũng đã đi hết, ta mới nhận ra trong phòng không còn tiếng động nào.
"Du An Mẫn?"
"Ừm?"
Chàng tựa đầu vào mép thùng, hai má đỏ bừng, đôi mắt long lanh nước ngước nhìn ta.
Chàng thế này trông rất gợi cảm, nhưng cũng ngốc đến không ngờ.
Ta chạy đến kiểm tra, thử sờ trán chàng, lập tức cảm nhận được nhiệt độ nóng như lửa.
Hỏng rồi, cơn sốt không những chưa giảm mà còn tăng thêm.
Ta thầm nghĩ nếu cứ thế này, chắc chắn ta sẽ làm chàng c.h.ế/t trước khi kịp chữa khỏi.
Vội vã kéo chàng ra khỏi thùng nước, ta lấy khăn lau khô người chàng, động tác có phần nặng tay.
"Tham Thương... đừng..."
Chàng nhíu mày, bắt lấy cổ tay ta, đôi mắt đầy tơ má/u nhưng đuôi mắt vẫn vương chút sắc đỏ quyến rũ.
"Đừng cái gì mà đừng?! Ngươi muốn c.h.ế/t sao?!"
Ta lườm chàng một cái, hất tay chàng ra rồi tiếp tục lau khô người, sau đó bọc chàng trong một lớp chăn bông dày cộp.
"Ngồi yên đấy!"
Ta đẩy chàng nằm xuống giường, cuốn chặt như cái kén tằm, sau đó vội chạy ra ngoài định đi tìm lang y.
"Tham Thương... Đừng đi..."
Chân ta khựng lại, vẫn không ngoái đầu nhìn chàng.
Vừa bước khỏi sân thì nghe trong phòng phát ra một tiếng động nặng nề.
Quay đầu lại, qua khung cửa sổ, ta thấy Du An Mẫn đang cố gắng bò trên sàn nhà.
Cắn răng, ta chạy trở lại.
"Ngươi đúng là không nghe lời chút nào!"
Ta cúi xuống đỡ chàng về giường, cẩn thận đắp chăn kín cho chàng, nhẹ nhàng chỉnh lại mép chăn.
"Đừng để bị lạnh nữa."
Khi ta định rút tay lại, bàn tay chàng đã giữ chặt lấy cổ tay ta.
"Tham Thương."
Ta ngước mắt nhìn chàng.
Gương mặt đỏ bừng của chàng đã bớt đi phần nào, nhưng môi vẫn tái nhợt, chân mày nhíu chặt như một miếng ngọc trắng mong manh dễ vỡ.
"Đừng đi."
Ta thừa nhận, ta lại bị nhan sắc của chàng mê hoặc.
Khẽ thở dài, ta đáp: "Ta không đi, ta đi tìm đại phu cho ngươi."
Chàng nhìn ta bằng ánh mắt cố chấp, giọng thì thào: "Không cần đâu, đằng nào cũng c.h.ế/t."
"Cái gì cơ?"
Ta sững sờ.
Chàng siết chặt tay ta hơn, chậm rãi nói: "Ta đã bện/h bao năm, người cũng đã c.h.ế/t đi sống lại không biết bao nhiêu. Đại phu không chữa nổi đây, giờ ta chỉ cần ngươi ở bên ta..."
Ta nhíu mày, có chút bực bội.
"Đừng nói chuyện sống c.h.ế/t nữa! Bện/h thì phải đi tìm đại phu!"
Chàng khẽ lắc đầu, giọng vẫn nhẹ nhàng: "Bện/h của ta, đại phu cũng chẳng chữa nổi."