2
Từ lẩu từ lâu, ta đã rục rịch thèm muốn thân thể công tử.

Ta không chỉ muốn coi chàng là tri kỷ, mà còn muốn hóa hình, ngay lập tức kết bái với chàng.

Nhưng công tử quá yếu đuối, chỉ một cơn gió cũng đủ làm chàng lung lay. Nếu ta hóa thành người, dáng vóc của ta có thể hơi quá khổ so với một công tử mỏng manh như chàng. Vì thế, ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.

Song, nhìn dáng vẻ công tử mỗi ngày ho khan, ta thực sự lo lắng không biết liệu có ngày nào chàng ho đến chế.t hay không. Người này thật sự là đáng thương quá.

Ban đêm, công tử thường ho liên tục. Ta cuộn mình bên cạnh gối chàng, đôi khi bị tiếng ho nén lại làm cho thức giấc.

Công tử nghe thấy động tĩnh, khẽ vuốt ve ta, nói:

“Ngươi lại thức giấc rồi à? Ta lại làm phiền ngươi rồi.”

Không sao, chỉ cần chàng không chế.t là được. Ta cọ cọ vào ngón tay công tử, như thể muốn an ủi chàng.

Sáng hôm sau, khi ta mở mắt ra thì công tử đã biến mất. Ta bò xuống đi tìm, thấy chàng đang cưa đẽo một khúc gỗ, vừa làm vừa ho.
Khuôn mặt chàng đỏ ửng, trán lấm tấm mồ hôi. Thấy ta, công tử mỉm cười, đôi mắt vốn trầm lắng giờ đây ánh lên chút ý cười, giơ khúc gỗ trong tay:

“Ta làm nhà cho ngươi.”

Đúng là tên ốm yếu, không biết liệu mình còn sống được bao lâu. Nhà cửa gì chứ, chẳng lẽ còn chưa ngủ được hai ngày trong đó thì đã ch.ết rồi?

Ta lập tức quấn lấy tay chàng, cố ngăn lại.

Công tử bóp nhẹ phần bảy tấc của ta, nhấc lên:
“Đừng nghịch nữa, phải làm xong trước khi trời tối.”

Ta không cho phép! Ta cuộn mình quanh chân chàng, siết chặt từng vòng.

Công tử để mặc ta quấn lấy, nhưng tay vẫn không dừng lại. Một cơn gió thổi qua, vạt áo dài của chàng bay lên, chàng kéo lỏng cổ áo, để lộ một chút da thịt.

Tên yếu đuối chế.t tiệt này, có biết làm thế sẽ bện.h nặng thêm không! Ta bò dọc theo chân chàng, cố dùng răng cắn vào áo để che kín lại chỗ ấy.

Công tử lại túm lấy ta, không chút lưu tình treo ta lên trên cành đào.

“Ở yên đó, đừng phá nữa.”

Cuối cùng, chàng còn dùng một sợi dây buộc chặt ta vào cành cây.

Ta trừng mắt nhìn bóng dáng vô tình của chàng. Cành cây bị gió thổi làm lay động, ta bị lắc lư đến mức muốn ói.

Chàng vẫn tiếp tục đẽo gỗ, tiếng ho ngày càng nặng. Đến khi đặt ta xuống, trời đã nhá nhem tối.

Chàng bỏ ta vào một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong được lót bằng lụa mềm mại, mịn màng. Qua khe hở của chiếc hộp, chàng nhìn ta, khuôn mặt đỏ ửng, giọng nói ngượng ngùng:

“Ngươi ngủ trong này nhé. Ta sẽ để hộp ngoài sân, như vậy sẽ không làm phiền ngươi.”

Ta bò ra khỏi hộp, quấn lấy cổ tay chàng. Da tay của chàng nóng rẫy khiến ta phải giật mình. Đêm hôm đó, chàng quả nhiên sốt cao.

Công tử ho khan, tiếng ho khản đặc. Ta vội vã bò vào phòng. Chàng nằm trên giường, má đỏ bừng, hàng mi dài khẽ run rẩy. Tay chàng nắm chặt mép chăn, lông mày nhíu lại, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Ngay cả khi bệ.nh, chàng vẫn đẹp đến lay động lòng người ở dưới ánh trăng. Nhưng lúc này, sắc tâm của ta đã tan biến. Chàng mà không hạ sốt, sẽ bị đốt cháy não mất!

Ta không còn cách nào khác, đành lặng lẽ hóa hình bên mép giường.

Chiếc đuôi rắn màu đen dần biến mất, một nữ tử đứng lên, nhanh chóng bước đến bên giường.

Ta đặt tay lên trán chàng, cảm giác nóng đến mức ta phải giật mình.

Chàng dường như cảm nhận được sự mát lạnh trên trán mình, nắm lấy tay ta, khẽ cọ cọ. Ngay cả hàng lông mày cũng giãn ra.

Ta sau khi hóa hình, bị động tác ấy làm cho cứng đờ, phải niệm trong lòng ba lần “chàng đang bện.h”. Rút tay ra, hàng lông mày của chàng lại nhíu chặt.

Ta vội lấy khăn sạch, nhúng nước rồi đặt lên trán chàng. Chàng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Cả đêm, ta thay khăn không biết bao nhiêu lần, nhưng nhiệt độ cơ thể chàng vẫn không giảm. Trông chàng rất khó chịu, hơi thở nóng rẫy, môi đỏ hơn mức bình thường.

Ta bối rối, cuối cùng nhớ ra một cách. Rằng ta từng thấy Phi Ly thúc thúc hạ sốt cho tiểu yêu bằng cách dùng rượu lau người.

Vội vàng lục lọi, cuối cùng ta cũng tìm được một vò rượu ở trong góc phòng.

Rượu này rất nặng, ta đổ ra khăn, bắt đầu cởi y phục của chàng.

Làn da dưới lớp áo trắng như sứ, vì sốt mà có một tầng mồ hôi mỏng, trong suốt như ngọc thấm nước, đẹp đến mê người. Ta nuốt nước miếng, nhanh chóng cởi nốt lớp áo trong của chàng. Nhưng ngay khi vừa cởi xong, tay ta bị một bàn tay nóng rẫy nắm chặt.

Ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy đôi mắt long lanh nhưng đầy sự tức giận. chàng cất giọng khàn đặc, phẫn nộ:

“Ngươi làm gì vậy? Tiểu xà của ta đâu rồi?”

Quay đầu nhìn, ta mới thấy trên giường chỉ còn lại bộ da rắn vừa lột.

Ch.ết tiệt, hiểu lầm lớn rồi!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play