2

Lý do Lương Hoài Viễn được yêu mến phần lớn là vì anh có một người cậu rất lợi hại —

Ân Bách Duật.

Vị cậu này chỉ lớn hơn cháu vài tuổi nên được gọi là “cậu nhỏ”.

Ân Bách Duật là một công tử chính hiệu sinh ra ở thành phố A, ngậm thìa vàng từ nhỏ.

Nhà họ Ân kinh doanh rất lớn, và anh là người thừa kế duy nhất.

Dù chưa đến 30 tuổi, anh đã thể hiện tài năng xuất chúng của mình.

Những người khác không thể với tới Ân Bách Duật, nên làm thân với Lương Hoài Viễn cũng là một nước đi không sai.

Đây là điều ai ai cũng biết.

Nhưng có một chuyện, người ngoài không ai biết.

Một năm trước, Ân Bách Duật đã kết hôn.

Ở một thị trấn nhỏ miền Nam.

Trong một phút bốc đồng, anh kết hôn với một người phụ nữ chỉ quen biết một tháng.

Không tổ chức tiệc cưới, cũng không báo cho gia đình.

Nửa năm sau, hai người chia tay trong không vui, mỗi người một ngả.

Ân Bách Duật là người cầu toàn, cẩn trọng từng chút một.

Có lẽ đó là hành động nổi loạn nhất trong đời anh.

Rất trùng hợp, tôi chính là người vợ trước ấy.

Khi Ân Bách Duật nhìn thấy tôi, bước chân anh khựng lại. Ánh mắt anh dừng trên gương mặt tôi.

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau anh.

“Chị à, sao chị lại đứng ở cửa?”

Là Mạnh Duyệt Nguyệt. Cô cười tươi vui vẻ.

“Chị đứng ở đó, làm em cứ tưởng là nhân viên phục vụ!”

Hai người họ đứng rất gần nhau.

Gần đây tôi mới biết, Mạnh Duyệt Nguyệt đã quen biết Ân Bách Duật từ nhỏ.

Vì chênh nhau 8 tuổi nên anh luôn rất quan tâm đến cô ấy.

Tôi mỉm cười, hỏi: “Sao em không vào? Hôm nay em không thi cuối kỳ à?”

“Thi xong rồi. Anh Bách Dự đến trường đón em.”

Tôi lịch sự gật đầu với Ân Bách Duật: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

“Chà, anh ấy đâu có phiền, anh ấy quen rồi mà.”

Mạnh Duyệt Nguyệt mở cửa bước vào trong.

Cô vừa xuất hiện, liền trở thành tâm điểm chú ý.

Xinh đẹp, trẻ trung, ai cũng yêu quý cô.

Cả ba mẹ tôi cũng thế.

Tôi tìm một góc khuất nhất mà ngồi.

Nơi ánh đèn không rọi đến, nơi không ai để ý đến tôi.

Câu chuyện chuyển sang chủ đề về Ân Bách Duật.

“Phải nói là Lương Hoài Viễn không cần vội vàng đâu. Ngay cả Tổng giám đốc Ân còn chưa kết hôn, cậu ấy hoàn toàn có thể chờ thêm.”

Lương Hoài Viễn gật đầu: “Đúng rồi.”

Nói xong, anh ta còn liếc tôi với ánh mắt khinh miệt.

“Anh Ân, đã có đối tượng kết hôn chưa?”

“Chưa.” Giọng nói quen thuộc vang lên.

“Vậy có đang yêu ai không?”

“Không.”

“Nghe nói anh Ân từ trước đến giờ chưa từng yêu đương?”

“Thật à? Vậy anh ấy vẫn còn là trai—”

Người kia ngậm miệng lại kịp thời, cẩn thận quan sát sắc mặt của Ân Bách Duật.

May mắn thay, anh không tức giận.

Mạnh Duyệt Nguyệt nhanh chóng trả lời thay anh:

“Đúng vậy, anh ấy là thế đó. Suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc, làm gì có thời gian để yêu đương? Mọi người đừng đổ muối lên vết thương của ‘người độc thân bẩm sinh’ nữa mà.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ có em là dám nói thôi đó.”

Mạnh Duyệt Nguyệt còn định nói thêm điều gì đó thì…

Tiếng ly thủy tinh chạm vào mặt bàn vang lên.

Âm thanh không lớn, nhưng lại chói tai vô cùng.

“Ai nói tôi vẫn còn?”

Giọng nói của Ân Bách Duật vang lên bất ngờ, cứng rắn và sắc bén.

Mọi người đồng loạt im lặng, kinh ngạc nhìn anh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play