Ngài nói: "Nàng có biết Châu Dần lần này gây ra rắc rối gì cho ta không? Nếu ông ấy g.i.ế.c Lý Đái, ta có thể nói với thiên hạ rằng ông ấy từ lâu đã là nội ứng của ta bên cạnh Vương gia. Nhưng ông ấy tha mạng cho Lý Đái, rõ ràng chứng minh ông ấy là kẻ thờ hai chủ. Trong triều có bao nhiêu người đang chờ để chỉ trích ông ấy, nhiều đến mức đếm không xuể. Nếu hôm nay ta còn bao che cho ông ấy, để ngôn quan dâng tấu chỉ trích ông ấy là ngoại thích thao túng triều đình, nàng bảo ta làm sao bảo vệ ông ấy được nữa?"
Hắn là hoàng thượng, hắn nói gì cũng đúng. Nhưng đó là cha ta, bất kể ông làm gì, ta không thể bỏ mặc ông.
Ta giằng khỏi tay Lý Mộ Thần: "Hoàng thượng, từ năm mười một tuổi ta đã rời nhà, không được tận hưởng niềm vui bên cha mẹ. Ta không thể ngồi trong phòng ấm, cơm bưng nước rót, mà để cha ta quỳ dưới cơn mưa lạnh. Nếu vậy, ta sẽ ra ngoài quỳ cùng ông, như thế có thể được không?"
Ta cởi bỏ áo choàng, bước ra khỏi điện. Những cung nhân ngoài kia vẫn còn đang quỳ, không dám đứng dậy. Khi ta bước vào màn mưa, từ trong điện vọng ra tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng.
Ta quay lại Triều An điện, đứng trong bóng tối nơi cha không nhìn thấy, lặng lẽ bên ông.
Mưa đập vào người, lạnh lẽo mà làm ta tỉnh táo hơn. Những điều trước kia không hiểu rõ, giờ từng chút một hiện lên trong đầu.
Cha ta đã bắt đầu có hiềm khích với Vương gia từ khi nào? Có lẽ là từ lúc Vương gia đưa ta rời xa Nhuyễn Viễn Quan, ông đã mang trong lòng sự bất mãn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play