Hai năm trôi qua, đôi mày thanh tú của nàng vẫn mang nét lạnh lùng như trước, nhưng đã thêm phần dịu dàng. Lúc này, Ân Lăng đang cẩn thận kiểm tra số chăn bông và quần áo mùa đông được lưu trữ trong phòng. Đây, hóa ra là kho của Nội Nhu Tư.
Thấy ta, nàng khựng lại trong giây lát, ánh mắt lập tức bừng sáng: "Nương nương?"
Ta mỉm cười và lắc đầu: "Ta đã không còn là nương nương nữa rồi, chỉ là một thường dân thôi. Nếu không chê, nàng cứ gọi ta là Tuyết Nhi."
Nàng vui vẻ mời ta vào trong, rồi cười nói: "Được thôi, vậy nàng cứ gọi ta là A Lăng."
Ta nhìn quanh kho, hỏi nàng: "Những việc này, nàng đều tự mình làm sao?"
Nàng gật đầu: "Những việc vặt vãnh trong cung này, Lệ Quý phi không muốn quản, nên ta nhận lấy. Tuyết Nhi, nàng đã dạy ta rằng trong cung này không thể để ai c.h.ế.t vì lạnh nữa."
Lòng ta dâng lên một chút cảm động. Thì ra, những nỗ lực của ta trong quá khứ vẫn còn được ai đó ghi nhớ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play