Ngay cả hắn cũng đã nghe nói rồi. Vậy chuyện ta bị Tống Giai Nhược trừng phạt, hẳn đã lan khắp cả cung.
Ta lắc đầu: “Thành Lương, ngươi đi đi, bây giờ bộ dạng ta quá xấu xí.”
Yến Thành Lương đứng bên ngoài cửa gọi: "Châu Dục Tuyết, bất kể ngươi thế nào, ta cũng sẽ không chê bai. Ta chỉ muốn xem ngươi có bị thương nặng không, có được không?"
Nước mắt làm mắt ta cay xè, cổ họng cứng lại: "Thôi đi, ta không c.h.ế.t được đâu. Đúng rồi, chuyện này ngươi tuyệt đối không được nói với cha ta, chỉ cần bảo rằng ta vẫn ổn là được."
Ta nghe thấy giọng nói của Thành Lương cũng nghẹn lại. Hắn là một nam nhi, ngay cả khi còn nhỏ bị đánh bởi cha, ta cũng chưa từng thấy hắn khóc.
"Vậy được... Ta mang thuốc đến cho ngươi, ta để ngoài cửa. Nhớ uống đúng giờ, nhé."
Ta gật đầu, chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn đi: "Ta biết rồi. Nếu không có gì nữa, ngươi về đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play