Ai ngờ chủ tịch câu lạc bộ trượt ván, tay cầm loa, lại tranh thủ quảng bá tuyển thành viên.
Cười muốn đứt ruột.
Tôi ngồi hàng đầu, cười to đến nỗi đau cả bụng.
Đèn đột nhiên chiếu thẳng vào mặt tôi.
Ngẩng đầu lên, tôi mới phát hiện Lục Chiêm đã bước từ ký túc xá xuống lúc nào không hay.
Lúc đó tôi còn nghĩ, người này đúng là có vấn đề, nữ chính chờ thì không chịu xuất hiện, đến khi tan cuộc rồi mới ló mặt ra làm gì?
Lục Chiêm nhìn chằm chằm vào tôi, mắt đầy lửa, hai tay đút túi quần, giọng nói đầy tức giận.
“Lộ Hoan Hoan, đúng là ở đâu cũng thấy em. Lần này lại đi hóng chuyện vớ vẩn gì nữa hả?”
Tôi và Lục Chiêm sống đối diện từ nhỏ, cũng coi như quen biết.
Tôi từ bé đã thích hóng chuyện, sở thích lớn nhất là tụ tập với đám bạn thân để tám đủ loại chuyện trên đời.
Mấy chuyện yêu hận tình thù hay chuyện nhà chuyện cửa trong bán kính 10 dặm quanh đây, chẳng có gì tôi không biết.
Thời đó chủ đề chúng tôi bàn nhiều nhất là trai đẹp.
Mà Lục Chiêm lại là người đẹp trai nhất trong đám tụi tôi, nên cũng là người bị đem ra tám nhiều nhất.
Vì là hàng xóm, mấy đứa bạn thường nhờ tôi làm phóng viên tại chỗ, đi thám thính tình hình của anh.
Ví dụ, gần đây anh lại thân thiết với cô gái nào, hay tâm trạng có biến động gì không.
Vì vậy, tôi rất tận tâm với vai trò này.
Giờ ra chơi, tôi lén theo dõi anh.
Giờ thể dục, tôi cố ý xếp chung hàng với anh.
Anh chơi bóng rổ, tôi cũng chạy đi xem.
Chẳng khác gì paparazzi chuyên nghiệp.
Dần dần, chúng tôi tiếp xúc nhiều hơn.
Đến mức mấy đồng đội trong đội bóng rổ của anh cũng quen mặt tôi, còn khen tôi đáng yêu.
Nhưng tên này thì đáng ghét hết chỗ nói. Thấy tôi cười với bạn cùng phòng của anh, anh liền trừng mắt, mặt đầy khó chịu.
Anh lấy tay che mắt tôi lại, nắm cổ áo tôi kéo về sau, rồi buông lời châm chọc.
“Đáng yêu gì chứ, chỉ là một củ khoai nhỏ mê hóng chuyện.”
Anh gọi tôi: “Khoai nhỏ, đi nào!”
“Ơ này!” Tôi tức điên.
“Anh mới là củ khoai ấy!”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Chàng trai trong bộ đồng phục bóng rổ, cánh tay săn chắc, bụng hiện rõ múi cơ.
Anh đeo chiếc balo đen một bên vai, dáng người cao ráo.
Ánh hoàng hôn chiếu lên mặt anh, góc nghiêng đẹp trai đến mức tôi không nói nên lời.
Anh hơi cụp mắt, đột nhiên cười nhẹ với tôi, nụ cười vừa lười biếng vừa tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Tim tôi bỗng dưng lỡ nhịp.
Được rồi, tôi mím môi, thừa nhận rằng tên này có chút đẹp trai.
Nhưng chỉ là một chút thôi.
…