“Ông bà nội, trong lòng hai người đều hướng về hai nhà kia, cho dù là ở nhà cháu thì trong lòng vẫn sẽ nhớ thương hai nhà còn lại. Dù sao trong nhà này, cháu cũng là người ngoài, nói chuyện cũng không có gì xấu hổ cả. Ý của nhà cháu là, nhà cháu chăm sóc hai người không có gánh nặng kinh tế, nhưng cũng không có nghĩa là không có những cái khác. Nhà ai không muốn phụng dưỡng, hai người liền không cho nhà đó tiền. Nhà cháu cũng không có cần tiền của người già hai người, nhưng chính là không chịu được hai người bất công như vậy. Nhà chúng ta không muốn không phải chỉ là về vấn đề ăn uống, vậy nên cho dù bà nói chuyện với bố chồng cháu cũng không có tác dụng gì.”
Câu cuối cùng này, Lâm Tiểu Nguyệt trực tiếp chặt đứt ý định dùng bài thông cảm của hai người họ.
Sau khi Lâm Tiểu Nguyệt nói xong, Nhan Dương cũng nói tiếp ủng hộ cô, “Phần lớn tiền trong nhà này là tôi và Tiểu Nguyệt kiếm ra. Các người có thể ở nhà tôi ăn cơm ngon rượu ngọt đều là công sức của chúng tôi làm ra. Nếu muốn ở nhà tôi, thì phải nghe lời Tiểu Nguyệt.”
Bất kể là ở năm nào, bất kể là ở thời đại nào, thì ai là người kiếm được nhiều tiền thì người đó là chủ, là người có tiếng nói nhất.
Cho nên người nắm chính tài chính trong gia đình là Nhan Dương và Lâm Tiểu Nguyệt thì cũng chính là người nắm quyền quyết định.
Hai người bọn họ nói cái gì thì chính là cái đó. Ý kiếm và lời nói của Vương Tú Anh và Nhan Đại Dũng dù có nói thêm vào thì cũng không có quan trọng.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play