Quả nhiên…
Nhan Đại Dũng đi ra ngoài, chuyển một chiếc ghế dài và ngồi xuống trong sân, châm một điếu thuốc khô.
Lúc này, đại phòng Nhan Đại Quân thật đúng là lại đây…
Nhan Đại Quân ngồi xuống bên cạnh Nhan Đại Dũng, thở dài thườn thượt và thương lượng với Nhan Đại Dũng rằng: “Tối nay, ba mẹ ăn tối ở chỗ anh. Trên bàn chỉ có ba món chay và một món dưa chua. Có lẽ là bọn họ ở chỗ em bị nuôi đến kén ăn, ăn cơm ở nhà anh không quen, lải nhải suốt cả bữa cơm. Em .... em thế nào vậy? Nhà em thật không thể nuôi được thêm miệng ăn của cha mẹ à?”
Những gì Nhan Đại Quân nói khiến Nhan Đại Dũng thực sự không biết phải trả lời như thế nào.
Nếu là Vương Tú Anh chưa nói những lời đó, thì sau khi Nhan Đại Dũng nghe Nhan Đại Quân nói, tất nhiên là muốn thỏa hiệp, một lần nữa đưa cha mẹ trở về.
Tuy nhiên, sau những lời Vương Tú Anh vừa nói, mặc dù Nhan Đại Dũng cảm thấy phiền muộn nhưng cũng chỉ có thể phì phèo điếu thuốc nói: “Không phải là không có chỗ cho hai miệng ăn, mà chỉ là không có chỗ cho hai cái miệng bất công mà thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT