Bà nội Nhan lắc đầu: “Nào có cha mẹ nào còn muốn thu tiền thuê nhà của con cái, nói ra ai người ta cũng sẽ chê cười.”
“Dù sao cũng đã phân phòng rồi, tính mỗi tiền thuê nhà thôi cũng không có là gì.”
Trần Thúy Vân bĩu môi, không vui lầm bầm: “Vốn dĩ trước kia mỗi tháng tam phòng nộp thiếu mấy chục nguyên, chiếm lợi bao nhiêu từ hai nhà chúng ta như vậy, hiện tại nhà bọn họ sung túc, hai nhà chúng ta lấy lại tiền mấy năm đó thiếu, có làm sao… Ai mà dám chê cười?”
Bà nội Nhan nhìn thoáng qua ông nội Nhan, thấy sắc mặt của ông nội Nhan vẫn không tốt như cũ, bà lại nói: “Gọi là tiền thuê nhà không tốt đâu, không có đạo lý nào là con cái ở trong nhà cha mẹ mà còn phải nộp tiền thuê cả, hoặc là các người đổi tên khác đi.”
Sau khi bà nội Nhan nói ra mấy lời này, cũng có ý nghĩ là bà đã đồng ý cho hai phòng còn lại đòi tiền của tam phòng.
Nếu chỉ đổi tên, thì việc này dễ hơn nhiều rồi.
Dương Thành Ngọc suy nghĩ rất nhanh, đã đưa ra phương án thứ hai: “Mẹ, nếu tiền thuê nhà không được, thì để tam phòng đưa cho hai người mỗi tháng 40 nguyên tiền tiền phụng dưỡng đi. Tiền này sẽ giao cho hai người, sau đó con và nhị phòng mỗi tháng sẽ bớt đi 20 nguyên. Nói như vậy vừa giảm bớt được áp lực cho hai phòng, người cũng nhận được báo hiếu từ cả ba gia đình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play