Thứ bọn họ đụng tới chính là tiền trong tay những người giàu có ở tầng lớp thượng lưu, và những người giàu đó, chỉ cần búng ngón tay làm rơi chút ít tiền xuống dưới, và khi đến tay họ, thì đã được coi là rất nhiều tiền rồi.
Cho nên nói, Nhan Dương bình thường đi ra ngoài một chuyến, có thể kiếm được mấy chục nguyên tiền trở về, đã có thể so với tiền lương một tháng của Vương Tú Anh làm ở ngoài đồng rồi.
“Tôi hiểu ý anh, anh Dương. Chỉ là, giá lần này của anh thật sự …”
Trần Thủy Ngưu cau mày nói: “Hơi cao, tôi cảm thấy anh Sinh…ừm…”
“Đây là lần đầu tiên tôi bán đồ ăn mà?”
Nhan Dương lấy một quả táo ở trong thùng ra, ném nó lên cao sau đó bắt lại vào trong tay, sau đó thực hiện lại lần nữa, “Tôi đã nói với mấy người rồi, buôn bán, có vài cách thức. Hoặc là bán cho người nghèo, ít lãi nhưng tiêu thụ nhiều, giá cả bao nhiêu cũng được không quan trọng, bán được nhiều thì kiếm được nhiều tiền. Còn một cách nữa, là bán cho người giàu, chỉ cần bán được một mối, có thể kiếm được rất nhiều tiền rồi, có khi bán cho một người đã bằng bán cho hàng trăm người nghèo. Nguồn cung cấp lần này của chúng ta không nhiều, chỉ có vậy thôi. Nhưng chất lượng của chúng ta rất tốt, và đồ này được bán cho giới thượng lưu, vì vậy giá của tôi cũng chỉ coi là thấp. Sau khi Vương Sinh bán lại, anh ta có thể kiếm được gấp đôi, thật chí là gấp nhiều lần so với tôi!’
“Thật sao?” Vương Thiết Sơn không thể tin được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play