Chuyện chính quan trọng, sau khi cười xong, Trần Thúy Vân vẫn banh mặt lên, tiếp tục vỗ bàn uy hiếp: “Đừng lôi qua chuyện khác, tôi nói cho các người biết, nếu hôm nay không trả hết khoản nợ này, tôi sẽ thật sự đi khắp thôn nói chuyện thằng ngốc nhà các người đó! Các ngươi xem làm đi!”
Vương Tú Anh đã tức giận đến thở hồng hộc, bà nghiến răng nghiến lợi nói: “Món nợ này tính thế nào? Sao có thể tính rõ ràng được! Chị quá ngang ngược vô lý rồi đó!”
“Mẹ, mẹ đừng để ý bác ấy.”
Lâm Tiểu Nguyệt thấy Vương Tú Anh như muốn chịu thua, vội vàng ổn định Vương Tú Anh rồi nói với Trần Thúy Vân: “Bác hai, hoặc là bây giờ bác cứ ngồi đây đi. Chờ cha chồng cháu và Tiểu Dương trở về rồi bị hai người họ ném ra ngoài. Bác chỉ ỷ vào bọn cháu là đàn bà con gái, không đuổi bác ra được, vậy thì chờ đàn ông trong nhà về rồi biết.”
Trần Thúy Vân nghe Lâm Tiểu Nguyệt nói như vậy, tròng mắt xoay chuyển, thầm nghĩ đúng là như vậy.
Nếu đàn ông nhà này trở về, vậy chẳng phải chỉ cần một giây đã đuổi bà ta ra ngoài sao?
Nhìn lại xem, đàn ông nhà bà ta hoàn toàn không có ý định đến giúp bà ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play