Vương Tú Anh gật đầu, than nhẹ một tiếng, “Vẫn phải gặp đại sư. Dù sao gặp nhiều năm thế rồi, lần nào gặp xong cũng chuyển biến tốt hơn một chút. Nhưng cuối cùng vẫn không thể khỏi hẳn. Thế nên, sau lần gặp đại sư này, nếu hiệu quả vẫn không lớn thì tôi tính nghe theo tiểu Nguyệt thử xem sao.”
Nhan Đại Dũng cũng buông tiếng thở dài, “Tùy bà vậy. Tôi cũng không muốn quản. Bây giờ tôi chỉ muốn hai đứa bọn nó nhanh chóng sinh một đứa bé, đứa bé đó lớn lên rồi chăm sóc lại cho hai đứa nó là được, vậy thì hai chúng ta cũng nhẹ nhàng hơn.”
“Ừ.”
Vương Tú Anh đồng ý với lời Nhan Đại Dũng nói, “Đúng là nên bảo tụi nó sinh sớm một chút, hai chúng ta cũng đâu chăm sóc tụi nó thêm được mấy năm đâu... Với tình trạng của tiểu Dương, sau này phải dựa vào con nó chăm sóc nó rồi. Nói thế nào thì chúng ta cũng sẽ đi trước một bước...”
Nhan Đại Dũng cũng rầu rĩ thở dài một hơi, đề tài nặng nề này, ông ta cũng không muốn nói tiếp nữa.
Đứa nhỏ như Nhan Dương, đối với hai vợ chồng bọn họ mà nói, cũng coi là gánh nặng cả đời.
Lúc Nhan Dương 6 tuổi thì đột nhiên đầu óc không phát triển nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT