Chung Ngọc vừa vui vừa giận, nắm chặt tay nàng, vẻ mặt đầy tiếc nuối và trách móc:
“Ngươi nói xem, nếu ngươi sớm nghĩ thông suốt thì tốt biết bao! Cớ gì phải đợi đến lúc sấm sét giáng xuống mới chịu hiểu ra? Ngươi sao lại như vậy chứ, cứ như vậy mà……”
Vân Nhiêu trở tay ôm lấy cánh tay Chung Ngọc, cười khẽ ngắt lời nàng:
“A Ngọc, A Ngọc.”
Nàng nhìn Chung Ngọc bằng đôi mắt sáng long lanh, ôm lấy nàng, giọng nói mềm mại đầy nũng nịu:
“A Ngọc, ta biết sai rồi, ta thật sự sai rồi. Ta đáng lẽ nên nghe lời ngươi sớm hơn. Nhưng giờ ta đã nhận ra và sửa sai rồi, chỉ là có hơi muộn một chút. Thực xin lỗi, thực xin lỗi. A Ngọc tốt của ta, ngươi tha thứ ta đi, đừng giận nữa, giúp ta một chút, được không?”
Vân Nhiêu càng lớn càng xinh đẹp, giọng nói lại mềm mại, ngọt ngào hơn cả những cô nương bình thường. Âm thanh của nàng tựa như tiếng oanh yến trong đêm, uyển chuyển dịu dàng, khiến lòng người rung động.
Chung Ngọc vốn không thể chống lại dáng vẻ làm nũng của nàng, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt sáng như hồ thu ấy, ánh mắt tràn đầy mong chờ. Bộ dáng kia, thần sắc kia, đáng yêu đến mức khiến lòng người tan chảy.
Trên đời này, e rằng chẳng mấy ai có thể cưỡng lại đòn làm nũng của nha đầu này. Nghĩ vậy, lời trách móc vừa định nói ra lại nghẹn trong cổ họng, nuốt ngược trở vào.
“Ngươi sẽ không lại hối hận chỉ sau vài ngày, rồi lại luyến tiếc không nỡ rời xa công tử nhà ngươi chứ?” Chung Ngọc hồ nghi nhìn nàng.
“Sẽ không.”
Chung Ngọc rõ ràng không tin.
Vân Nhiêu bất đắc dĩ, bật cười nói:
“A Ngọc tốt của ta, ngươi vừa rồi chẳng phải đã nói rồi sao.”
Chung Ngọc nhướng mày:
“Ân?”
Vân Nhiêu vươn tay, chậm rãi bẻ từng đốt ngón tay, giọng điệu đầy châm chọc:
“Ngươi nói xem, nữ nhi của Giang Bắc vương, muội muội của Cẩm Y Vệ đô chỉ huy sứ, thậm chí cả chất nữ ruột của Hoàng hậu nương nương, đều đang dò hỏi về hôn sự của đại công tử. Những vị quý nhân đó, ai mà không có gia thế hiển hách, quyền thế ngập trời? Chỉ cần khẽ động ngón tay, bọn họ có thể bóp nát ta dễ như trở bàn tay. Ta sợ còn không kịp, nào dám lưu luyến?”
“Ngoài ra…”
Hàng mi dài của Vân Nhiêu khẽ run, nàng hạ giọng nói:
“Ta còn có người thân khác, ta muốn đi tìm bọn họ.”
Chung Ngọc đã kết bạn với Vân Nhiêu từ năm tám tuổi, nàng hiểu rõ Vân Nhiêu luôn xem Dung Quân là người thân duy nhất. Vì vậy, thật khó tin rằng nàng lại có thể nhẫn tâm rời xa hắn. Chung Ngọc thậm chí còn nghĩ sẵn trong đầu, nếu nha đầu này lại lùi bước vào phút cuối, nàng sẽ tiếp tục khuyên nhủ.
Không ngờ, Vân Nhiêu lại nói rằng nàng muốn tìm người nhà của mình.
Chung Ngọc không khỏi sững sờ.
Một đứa trẻ bị vứt bỏ từ nhỏ, phải tự sinh tự diệt trong đám khất cái, vậy mà lớn lên vẫn muốn đi tìm những người đã ruồng rẫy mình? Nha đầu này rốt cuộc là đã thiếu thốn tình thương đến mức nào chứ?
Câu nói ấy khiến lòng Chung Ngọc nhói đau. Nàng không kìm được mà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Nhiêu lên, nhẹ nhàng xoa xoa, ánh mắt thoáng ửng đỏ:
“Được, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm cách.”
“Nhưng mà, Dung Quân vừa mới hồi kinh, có không ít kẻ đang dõi theo Quốc Công phủ. Dù có tìm được biện pháp thì cũng phải chờ thêm một thời gian nữa.”
Vân Nhiêu hiểu rõ rời khỏi Quốc Công phủ không phải chuyện đơn giản, nàng gật đầu:
“Ta biết. Dù thế nào đi nữa, A Ngọc nhất định phải lấy sự an toàn của chính mình làm trọng.”
“Ta?”
Chung Ngọc bật cười.
“Lo lắng cho ta thì không bằng lo cho chính ngươi. Mới ngày đầu tiên thôi mà trưởng công chúa đã muốn ép ngươi uống tuyệt tử canh. Nếu không phải Dung Quân sớm tìm ta, chuẩn bị chu toàn mọi thứ, thì ngươi e là đời này đã bị hủy hoại rồi.”
Nói xong, nàng không chút do dự liền đem Dung Quân ra bán đứng một chút.
Chung Ngọc cười cười, chậm rãi nói:
“Ban đầu, công tử nhà ngươi định giả vờ sơ ý làm đổ chén thuốc khi tiếp nhận, không ngờ lại trùng hợp bị ngươi đánh nghiêng. Xem ra hai người các ngươi đúng là có tâm linh tương thông.”
Vân Nhiêu ngẩn người, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Nàng chần chừ hỏi:
“Công tử làm sao biết đó là… tuyệt tử canh?”
Chung Ngọc như chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên nắm chặt tay nàng, không trả lời mà hỏi ngược lại:
“A Nhiêu còn nhớ tam công tử của Vĩnh Bình Hầu, Lục Quân Bình không?”
Vân Nhiêu gật đầu: “Nhớ rõ.”
Tam công tử của Vĩnh Bình Hầu, từ nhỏ tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, tuấn mỹ vô song, trí dũng song toàn.
Năm Dung Quân bị đưa trở về kinh thành, hai người quen biết, sau đó kết nghĩa kim lan, cùng nhau vào sinh ra tử nơi biên quan, trở thành huynh đệ đồng sinh cộng tử.
Vân Nhiêu hồi tưởng về Lục Quân Bình ở kiếp trước, nhớ lại chuyện xảy ra với hắn vào thời điểm này. Sau một lúc trầm ngâm, nàng không chắc chắn lắm mà nói: “Nghe nói… chết trận ở biên quan.”
Chung Ngọc hạ thấp giọng, ghé sát bên tai nàng thì thầm: “Thật ra Lục Quân Bình không chết. Hắn chính là vị Thất hoàng tử mà Hoàng thượng mới vừa nhận lại từ bên ngoài cung.”
Vân Nhiêu giả vờ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Cho nên …,” Chung Ngọc cười ranh mãnh, nhún vai không mấy bận tâm, “Công tử nhà ngươi bây giờ vừa là nghĩa huynh của Thất hoàng tử, vừa là người được Hoàng thượng sủng ái nhất. Lợi hại thật sự! Không chừng trong phủ này đâu đâu cũng có tai mắt hoặc ám vệ của hắn, biết chuyện trước tiên cũng chẳng có gì lạ.”
Vân Nhiêu bỗng nhiên trầm mặc.
Kiếp trước, vì không muốn rời xa Dung Quân, nàng chưa từng bận tâm đến những điều này. Nhưng bây giờ, nếu mọi chuyện đúng như Chung Ngọc nói, vậy việc rời khỏi Quốc Công phủ sẽ vô cùng khó khăn.
Chung Ngọc hiển nhiên cũng nhận ra vấn đề, sắc mặt khẽ biến, lẩm bẩm: “Không ổn rồi… Chẳng lẽ bây giờ bên cạnh chúng ta cũng có ám vệ của Dung Quân?”
Nghe vậy, Vân Nhiêu lập tức căng thẳng, có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Hẳn là… hẳn là không thể nào?”
Chung Ngọc thở dài một hơi, đưa tay che mặt: “Con đường phía trước còn dài lắm đây.”
Vân Nhiêu cúi mắt, nhẹ giọng nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Dù vậy, cảm giác bất an vẫn âm thầm lan tỏa trong lòng nàng.
Truyện được edit duy nhất bởi Dao Chém Heo - TYT
Chung Ngọc không thể lúc nào cũng ở lại Quốc Công phủ để bầu bạn cùng nàng. Ngồi thêm một lát, nàng xách theo hòm thuốc rồi rời đi.
Vân Nhiêu tối qua đã bị giày vò cả đêm, lại thấp thỏm lo âu suốt nửa ngày trời, không hay biết mà thiếp đi lúc nào.
Đến khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang được ai đó ôm vào lòng.
Cảm giác quen thuộc của vòng tay và hơi thở ấy khiến nàng không cần suy đoán cũng biết là ai.
Giống như bao ngày trước, nam nhân ấy thấy nàng nghỉ ngơi liền lặng lẽ ra lệnh cho mọi người lui xuống, nhẹ nhàng lên giường, vòng tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng.
Ngón tay và bờ môi hắn lặng lẽ khuấy động, mang theo sự trêu chọc đầy cố ý. Khi thấy nàng sắp tỉnh, hắn còn ác ý nâng cằm nàng lên, cúi đầu mạnh mẽ ngậm lấy môi nàng, nghiêng người, từng chút từng chút xâm chiếm nụ hôn, không hề kiêng dè mà khiến nàng phải thức dậy.
Giống như lúc này đây.
Vân Nhiêu vẫn nửa tỉnh nửa mê, theo thói quen khẽ "ừm" một tiếng, giọng điệu vô thức mang theo vẻ làm nũng.
Cho đến khi cảm giác ấm áp rơi xuống bên tai, vành tai bị cắn nhẹ, tiếng cười khàn khàn, trầm thấp của nam nhân vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng. Lúc này, đầu óc Vân Nhiêu mới hoàn toàn tỉnh táo. Nàng chợt nhớ đến chuyện bản thân đã chết đi rồi sống lại.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến. Theo bản năng, nàng muốn đẩy hắn ra.
Nhưng bàn tay vừa nhấc lên đã bị hắn dễ dàng giữ chặt, giam trọn trong lòng bàn tay ấm áp.
"Là ta."
Nam nhân vùi đầu vào cần cổ nàng, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc trên mái tóc, hai tay càng siết chặt như thể sợ nàng sẽ biến mất.
Nhịp thở của Vân Nhiêu có chút hỗn loạn. Nàng nhìn hắn, rồi lại nhìn lên tấm màn che phía trên giường, trong lòng thoáng dâng lên sự hoang mang, đôi mắt khẽ nheo lại.
Nhưng nơi này rõ ràng không phải phòng của nàng.
Nàng bị đưa đến đây từ bao giờ?
Tiểu cô nương vừa mới tỉnh giấc, khuôn mặt ngây thơ thuần khiết còn mang theo chút mơ hồ. Trên má vẫn vương chút đỏ ửng của giấc ngủ, làn da mềm mại, đôi mắt ngốc ngốc chưa tỉnh hẳn, vẻ đáng yêu đến mức không nói nên lời. Trong sự mơ màng ấy lại thấp thoáng nét quyến rũ vô thức, dễ dàng làm rung động lòng người.
Nam nhân rũ mắt nhìn nàng chăm chú, rồi bất chợt cúi đầu hôn lên nốt lệ chí nơi khóe mắt nàng. Hắn chậm rãi men theo gương mặt, từng chút từng chút hạ xuống, cho đến khi chạm đến môi nàng, hơi thở đã dần trở nên nặng nề.
Tim Vân Nhiêu như hẫng đi một nhịp, lúc này mới thực sự tỉnh táo. Nàng hoảng loạn quay đầu tránh đi, cả tay lẫn chân đồng loạt vùng vẫy.
Chung Ngọc từng nói với nàng, uống thuốc tránh thai quá nhiều không chỉ hại thân thể mà còn có thể khiến nàng vĩnh viễn không thể mang thai.
Từ nhỏ, nàng đã luôn mơ ước có một gia đình, có một đứa con của riêng mình—một mái ấm thật sự thuộc về nàng.
Lần này, nàng tuyệt đối không thể lại dây dưa không rõ với Dung Quân, càng không thể tiếp tục uống thuốc tránh thai như trước.
Nam nhân trước nay vốn dịu dàng, nhưng cũng là kẻ có thể khiến người ta không còn đường lui.
Nàng dần mất hết sức lực, cả đầu óc cũng như bị cuốn vào một vòng xoáy mơ hồ, cơ thể run rẩy không ngừng. Cuối cùng, không thể nhịn được nữa, nàng nghẹn ngào thốt ra một câu:
“Công tử, A Nhiêu sợ...”
Mọi động tác lập tức dừng lại.
Dung Quân khẽ sững người, hai tay buông lỏng, siết chặt thiếu nữ vào trong lòng, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy những suy tư khó lường.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của hắn ánh lên tia sắc bén và quý khí. Khi hắn cười, đó là sự dịu dàng mê hoặc. Nhưng khi không cười, khí thế từ những năm tháng chinh chiến liền bộc lộ rõ ràng—mang theo sát khí lạnh lẽo và quyết đoán đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.
Vân Nhiêu bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đến mức toàn thân căng cứng, từng ngón chân nhỏ khẽ cuộn lại vì căng thẳng. Cơ thể nàng run rẩy rất nhẹ, không thể khống chế được.
Hai người lặng lẽ đối diện nhau, không ai lên tiếng.
Tiểu cô nương cắn chặt môi, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, làn da trắng mịn ẩn hiện sắc hồng như cánh hoa đào. Trong đôi mắt trong veo ấy tràn đầy sự đề phòng, như muốn khóc nhưng lại cố nén, đáng thương mà cũng đáng yêu. Nhìn nàng như vậy, người ta không đành lòng, nhưng đồng thời cũng nảy sinh ham muốn bắt nạt.
Dung Quân bỗng nhiên bật cười, đưa tay khẽ búng vào trán nàng một cái, sau đó chậm rãi ngồi dậy, ung dung như thể chưa từng nhận ra sự kháng cự của nàng.
“Về sau, cứ ngủ ở đây.”
Giọng nói của hắn vẫn còn chút khàn khàn, trầm thấp mà đầy mê hoặc. Lời nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự áp chế vô hình, ôn nhu nhưng cũng khiến người khác không dám phản kháng.
Nơi này là tẩm phòng của Dung Quân. Những dấu vết hỗn loạn còn sót lại từ buổi sáng đều đã được thu dọn sạch sẽ, không còn chút dấu tích nào.
Vân Nhiêu nhớ đến kiếp trước, những ngày đêm bị hắn giày vò đến mức kiệt quệ, vội vàng lắc đầu:
“Như vậy không hợp quy củ.”
Kiếp trước, Dung Quân từng nói sẽ tìm cho nàng một tấm chồng tử tế, nhưng từ khi nàng dưỡng bệnh hồi phục, trở thành thông phòng của hắn, hắn chưa từng thực sự xem nàng là khách khí gì cả.
Ai mà ngờ được, một người thường ngày trông nho nhã văn minh như hắn, đến khi chạm đến chuyện này, lại có thể càn rỡ đến mức ấy.
Dung Quân thản nhiên đáp:
“Ở đây, ta chính là quy củ.”
Nam nhân tự phụ kiêu căng, trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa một loại áp lực vô hình. Khí thế của kẻ lâu năm nắm quyền khiến người khác khó lòng phản kháng.
Từ lúc trọng sinh đến nay, những cảm xúc phức tạp trong lòng Vân Nhiêu không ngừng tích tụ, đến giờ phút này rốt cuộc đã đạt đến đỉnh điểm.
Kiếp trước, khi Dung Quân lần đầu thu nàng làm thông phòng, hắn tuy vẻ ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng từng động tác trong từng cử chỉ, ánh mắt vẫn lộ ra chút ngây ngô và ngượng ngùng. Cái thói ngang ngược kia cũng chỉ là do về sau quen dần mà thành.
Nhưng người trước mặt nàng lúc này lại không như vậy. Mọi hành động, từng cử chỉ của hắn đều khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Trong lòng Vân Nhiêu chợt dâng lên một suy nghĩ vô cùng hoang đường—
Chẳng lẽ Dung Quân cũng giống nàng, đều đã sống lại một đời?
Ý nghĩ này quá mức đáng sợ, cũng quá táo bạo. Trong khoảnh khắc, Vân Nhiêu chỉ cảm thấy tay chân mình mềm nhũn đi vì hoảng hốt.
Dung Quân rời kinh thành sáu năm, với người trong phủ Quốc Công, hắn không có thay đổi gì rõ rệt, điều đó hoàn toàn bình thường. Nhưng Vân Nhiêu thì lại rõ ràng—kiếp trước, khi Dung Quân vừa hồi kinh, hắn không hề như thế này.
Cách hành xử, tính cách của hắn bây giờ tuy không khác biệt nhiều, nhưng ở những chi tiết rất nhỏ, nàng vẫn nhận ra sự khác biệt rõ rệt.
Ví dụ như...
Vân Nhiêu như chợt nghĩ đến điều gì đó. Nàng run rẩy kéo vạt áo lại ngay ngắn, sau đó vội vàng bước xuống giường, quỳ xuống trước mặt Dung Quân.
Kiếp trước, Dung Quân một lòng muốn tìm nhà chồng cho nàng, dù cùng nàng hoan ái hết lần này đến lần khác cũng chưa từng dao động.
Nếu không phải vì trưởng công chúa cố tình đổi thuốc tránh thai thành tuyệt tử canh, hại nàng suýt mất nửa cái mạng, thì nàng tin rằng Dung Quân chắc chắn sẽ nhẫn tâm gả nàng đi cho người khác.
Vân Nhiêu hít sâu một hơi, cúi đầu, nhắm mắt nói:
"Trưởng công chúa đã lập quy định, dòng chính con cháu không được có bất kỳ thông phòng hay thị thiếp nào. Nô tỳ không muốn khiến công tử bị phạt, xin công tử đừng giữ lại nô tỳ."
Dung Quân cúi mắt nhìn nàng, lặng lẽ lắng nghe.
"Công tử trước đây từng nói sẽ tìm cho nô tỳ một nhà chồng tốt. Nô tỳ nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của công tử."