2
Quay về phòng ngủ, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, nước mắt không ngừng rơi.
Hạ Dĩ An vừa nói hôn nhân của anh ấy không hạnh phúc, nhưng lúc cầu hôn tôi, nét mặt ngập tràn hạnh phúc của anh ấy rõ ràng không phải giả.
Rốt cuộc từ khi nào, mọi thứ lại trở thành thế này?
Điện thoại rung lên, tôi mở ra nhưng nhận ra đó không phải điện thoại của mình.
Dưới lớp chăn là điện thoại của Hạ Dĩ An, chắc anh để quên trên giường lúc nhận điện thoại và ra ngoài.
Như có ma xui quỷ khiến, tôi muốn xem điện thoại của anh ấy.
Yêu nhau năm năm, kết hôn ba năm, tôi chưa từng kiểm tra điện thoại của anh một lần, chỉ vì tôi quá tin tưởng anh ấy.
Tôi nhớ Hạ Dĩ An từng nói, mật khẩu là ngày sinh nhật của tôi.
Nhưng tôi nhập hai lần đều sai, thêm một lần nữa là điện thoại sẽ bị khóa.
Hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy nhập ngày anh bắt đầu tài trợ Lâm Thính Thính.
Mật khẩu chính xác.
Vừa mở ra đã là hình khuôn mặt rạng rỡ như tranh vẽ của Lâm Thính Thính.
Đến mức này, mọi nghi ngờ của tôi đều trở thành sự thật. Có lẽ, không cần xem thêm gì nữa.
Chồng tôi, người chồng mà tôi từng yêu sâu đậm, đã ngoại tình.
Nhưng điện thoại vẫn rung. Tôi mở WeChat và thấy trong nhóm bạn thân của anh ấy có tin nhắn:
“Nếu không phải tôi thấy Thính Thính vào khách sạn với thằng khác, Dĩ An anh chắc không có cơ hội đâu.”
“Tôi nói thật, đàn ông có một người trong nhà, một người ngoài đường là chuyện bình thường, huống chi người ngoài còn là nữ sinh đại học, vừa đẹp vừa dáng chuẩn. Dĩ An, anh phải tranh thủ đi, không thì tôi giành mất đó!”
“Đừng đùa, Dĩ An đang trêu Thính Thính thôi. Nhìn hôm nay anh ấy lâu không nói gì trong nhóm, chắc chắn là hạ gục được rồi.”
Tôi lướt lên đọc, những lời lẽ trắng trợn nhiều không đếm xuể.
Không ngạc nhiên khi mấy năm nay tôi cảm thấy ánh mắt bạn bè anh nhìn tôi thay đổi. Hóa ra, họ đang ngắm một con khỉ bị quay vòng vòng mà không hay biết.
Tay chân tôi lạnh toát. Tôi mở nhật ký trò chuyện, tìm kiếm tên mình.
Chỉ một dòng, cảm giác như có bàn tay siết chặt cổ họng, cơn nghẹn ngào khiến tôi đau đớn đến mức không thể thở.
“Đừng nhắc đến Giang Nam nữa, bây giờ làm chuyện đó với cô ấy chẳng có cảm giác gì, quá nhàm chán.”
“Giang Nam vốn vậy mà, trước khi kết hôn anh em đã bảo yêu năm năm, chơi đủ rồi, kết hôn cũng chẳng nghĩa lý gì, anh còn không tin.”
“Vừa kết hôn tôi đã hối hận, nhưng sự đã rồi, đành chấp nhận thôi. Dù sao cô ấy cũng là vợ tào khang của tôi, cái gì đáng cho cô ấy tôi đều sẽ cho.”
“Nói thật, anh nên nhanh chóng chốt Thính Thính đi, giờ kiếm đâu ra cô gái vừa trẻ, vừa ngoan, lại xinh đẹp như thế. Đó không phải là bông hồng anh tự tay nuôi dưỡng sao? Để người khác hưởng à?”
“Để xem đã, bây giờ tôi chưa muốn phản bội Giang Nam.”
Từng chữ như nhát dao đâm vào tim. Tôi nắm chặt điện thoại, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Cả đêm không ngủ. Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, Hạ Dĩ An cũng vừa rời giường. Anh nhìn tôi, nhàn nhạt nói:
“Tỉnh rồi? Anh cũng dậy rồi, mau đi làm bữa sáng đi.”
Nói xong, anh xoay người rời đi, không còn nụ hôn chào buổi sáng thân mật như lúc yêu.
Thật ra tôi đã quen rồi, nhưng sau khi biết sự thật, tôi mới nhận ra tất cả những điều này đã sớm là lời cảnh báo. Chỉ là tôi không để ý.
Tôi ngồi dậy, đưa tay chạm vào chỗ Hạ Dĩ An vừa nằm.
Lạnh ngắt.
Hạ Dĩ An đã lừa tôi.
Đêm qua, anh ngủ cùng Lâm Thính Thính.