May mà quản lý đến kịp, nếu không sự việc đã lớn hơn.
“Ngôi sao nữ kia còn nói gì mà chúng ta nên tự hào khi cô ta đến đây nhảy, đừng không biết điều. Nếu đắc tội cô ta, đồi trà này sẽ không hoạt động được nữa!”
Quản lý rất bực, nhưng lại lo lời cô ta nói là thật, không dám dễ dàng chọc giận.
“Ông chủ của các người đâu? Không phải chỉ cần tiền sao? Mất thời gian thế, trễ giờ của Linh tỷ, các người đền nổi không?”
Đám người vẫn còn hùng hổ. Tôi bước qua đám đông, nói:
“Giàu như vậy, sao lại lén lút vào đây? Chỉ cần các người trả giá, cả ngọn đồi trà này cũng có thể cho các người.”
“Văn Triêu?”
Lâm Linh tháo kính râm, ánh mắt chế giễu nhìn tôi:
“Hóa ra cô trốn ở đây.”
14
Thấy là tôi, Lâm Linh càng tỏ ra ngang ngược, bảo người của cô ta nhổ hết số cây còn lại để quay.
Nông dân chưa tản đi, bảo vệ vườn trà cũng đang đứng chờ.
“Linh tỷ, chuyện này…”
“Anh sợ gì chứ! Nếu cô ta dám động vào tôi, A Dự nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!”
Hạ Tinh Dự luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Lâm Linh, câu nói này như tiếp thêm sức mạnh cho họ. Họ cúi người, định tiếp tục nhổ những cây trà còn lại.
“Đuổi họ ra ngoài, đồng thời báo cảnh sát. Kiểm kê lại thiệt hại đi.”
Tôi không muốn làm lớn chuyện, nhưng Lâm Linh không để tôi có cơ hội.
“Văn Triêu, cô điên rồi, dám đối xử với tôi như vậy?
“Cô trốn đến đây chẳng phải để chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ với A Dự sao?
“Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ không để cô yên!”
Đúng lúc Đường Hạo Triết vội vàng đến, nghe được những lời này. Anh kéo tôi vào lòng, cẩn thận che chắn tôi rời khỏi:
“Chị yên tâm, em ngoan lắm, tuyệt đối sẽ không làm chị buồn.”
Khi nhận được cuộc gọi từ Hạ Tinh Dự, tôi vừa bước xuống khỏi người Đường Hạo Triết.
Thấy số lạ gọi đến, tôi không nghĩ nhiều mà nhấc máy.
Số điện thoại tôi dùng ở Thượng Hải đã hủy, danh bạ trong đó toàn liên quan đến Hạ Tinh Dự, không cần giữ lại.
Hôm nay gặp Lâm Linh, tôi biết sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tìm đến, chỉ không ngờ nhanh đến vậy.
“Đừng làm khó Lâm Linh, chúng tôi chỉ là bạn.”
“Hử?”
“Cô cố tình gây khó dễ cho cô ấy chẳng phải để ép tôi tìm đến cô sao? Chỉ cần cô quay lại, tôi sẽ coi như mọi chuyện trước đây chưa từng xảy ra, chúng ta sẽ trở lại như cũ.”
Tôi chưa kịp trả lời, khuôn mặt điển trai của Đường Hạo Triết đã phóng to trước mắt, sống mũi cao chạm nhẹ vào môi tôi.
“Chị à, chị vẫn còn sức nghe điện thoại sao? Xem ra em vẫn chưa đủ cố gắng!”
“Ai đấy! Ai vừa nói gì!
“Triêu Triêu, em đang làm gì?
“Em đang làm cái gì thế!”
Giọng Hạ Tinh Dự bị cắt ngang.
Nửa đêm hỏi câu này thật không lịch sự chút nào.
15
Chưa đến 8 giờ sáng, Đường Hạo Triết vừa bưng mì trứng lên bàn thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Cửa vừa mở, Hạ Tinh Dự đã dẫn Lâm Linh xông vào.
Sắc mặt anh ta rất tệ, mắt thâm quầng như cả đêm không ngủ.
Từ đây đến Thành Đô, nơi có sân bay gần nhất, mất khoảng 4 tiếng lái xe.
Anh ta chỉ tay vào Đường Hạo Triết, giọng lạnh lùng đến đáng sợ:
“Triêu Triêu, cậu ta là ai?”
Đường Hạo Triết mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, vết đỏ trên cổ lộ ra một nửa.
Anh khoanh tay, thản nhiên nhìn Hạ Tinh Dự:
“Thân phận của tôi, chưa đủ rõ sao?”
Hạ Tinh Dự siết chặt nắm đấm, định đánh vào mặt Đường Hạo Triết nhưng bị anh dễ dàng né được.
“Chậc chậc, chỉ có thế thôi à?”
Hạ Tinh Dự lại tung thêm ba cú đấm liên tiếp, vẫn không chạm được vào người Đường Hạo Triết.
“Chán thật, để tôi dạy anh cách làm đi!”
Tôi bước lên kéo Đường Hạo Triết lại, mặc kệ ánh mắt ấm ức của anh, giữ anh đứng sau lưng mình.
Hạ Tinh Dự có vẻ bình tĩnh hơn, thậm chí nhìn tôi còn nở nụ cười:
“Triêu Triêu, em quả nhiên vẫn quan tâm anh nhất!”
Tôi bình thản nhìn anh:
“Đừng hiểu lầm, bạn trai tôi còn trẻ, tôi không muốn cậu ấy gặp rắc rối.”
Nếu Đường Hạo Triết thật sự làm Hạ Tinh Dự bị thương, nhà họ Hạ sẽ không để yên.
“Triêu Triêu, chỉ cần em quay lại với anh, anh sẽ không chấp nhặt chuyện này.”
Lâm Linh kéo tay áo Hạ Tinh Dự:
“A Dự, cô ta đã không còn sạch sẽ, anh còn cần cô ta làm gì?
“Cô ta vốn không cùng đẳng cấp với chúng ta. Anh quan tâm cô ta ở với ai làm gì, chẳng qua chỉ là mèo chó mà thôi!”
“Em biết gì chứ!” Hạ Tinh Dự hất mạnh tay cô ta ra.
Lâm Linh lùi lại, đụng vào cánh cửa, đau đến kêu lên.
“A Dự, sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
Hạ Tinh Dự không để ý đến Lâm Linh, anh vội vàng bước tới, định kéo tôi đi.
Đường Hạo Triết lập tức đứng chắn trước tôi: “Bạn gái anh nói đúng, chúng tôi và anh không cùng đẳng cấp. Nếu biết điều thì mau biến đi!”
Hạ Tinh Dự cười lạnh: “Văn Triêu ở bên cậu chẳng qua là để chọc tức tôi. Cậu nghĩ cậu là cái gì?”
Đường Hạo Triết không chịu thua: “Tôi trẻ hơn anh, quan tâm hơn anh, còn khỏe hơn anh!
“Dựa vào đâu mà anh nghĩ cô ấy sẽ chọn anh?”
Ánh mắt Hạ Tinh Dự tối lại, giọng trầm xuống: “Chúng tôi quen nhau gần mười năm, luôn bên nhau như hình với bóng. Cậu lấy gì để tranh với tôi, chỉ bằng cái mặt dày của cậu?”
“Tôi không chỉ mặt dày, mà cơ bụng còn dày nữa!”
Sắc mặt Hạ Tinh Dự đen thêm vài phần. Anh không thèm đếm xỉa đến Đường Hạo Triết nữa mà nhìn thẳng vào tôi: “Triêu Triêu, em đi với anh ngay bây giờ, anh sẽ tha thứ cho tất cả những chuyện em đã làm.”
Tôi thở dài: “Hạ tổng, người quý là ở chỗ biết thân biết phận. Tôi thực sự không có lý do nào để chọn anh.”
Hạ Tinh Dự lạnh lùng nhìn tôi một cái: “Rồi em sẽ hối hận!”