2.
Tôi đi xuống lầu, giả vờ như vừa mới đến.
Không lâu sau, Phó Tư Niên cũng xuống, đứng trước cửa chung cư, ánh mắt mong chờ nhìn ra cổng.
Yêu xa năm năm, bên cạnh tôi, Phó Tư Niên luôn tỏ ra hoàn hảo.
Lưu dấu vân tay của tôi vào điện thoại để tiện kiểm tra, mỗi nửa tháng đều đến thành phố của tôi, luôn báo cáo lịch trình kịp thời.
Anh không thích đăng bài trên mạng xã hội, tất cả nội dung ngoài công việc đều chỉ có ảnh chụp chung với tôi.
Tất cả mọi người xung quanh đều nghĩ rằng, không ai có thể yêu tôi hơn Phó Tư Niên.
Giống như bây giờ, vừa nhìn thấy tôi, anh lập tức nhận lấy túi đồ nặng trên tay tôi, xoa nhẹ đầu tôi:
“Hoan nghênh bạn gái đại nhân đến kiểm tra.”
“Sao quần áo ướt hết thế này? Giờ có đói không? Anh nấu cho em ít há cảo nhé? Hay muốn ăn mì?”
Nếu không phải tận mắt thấy cảnh tượng vừa rồi, tôi sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra anh đã sớm có người trong lòng.
Tôi cứng ngắc né tránh sự quan tâm của anh, cho anh cơ hội giải thích lần đầu tiên:
“Phó Tư Niên, tài khoản của anh gần đây tiêu mất một trăm nghìn, dùng vào việc gì vậy?”
Tôi biết tất cả mật khẩu của anh nhưng chưa bao giờ kiểm tra, vì vậy anh cũng khá bất ngờ, nhưng rất nhanh liền đáp:
“Không có gì đâu, Trịnh Hạo Nhiên vay tiền anh để khởi nghiệp, anh nghĩ hai đứa thân thiết nên cho cậu ấy mượn thôi.”
Tôi thất vọng không kiềm chế nổi, mặt lạnh tanh đi lên lầu.
Phó Tư Niên không hiểu chuyện gì, vội vàng xin lỗi:
“Y Y, em giận à? Sau này anh tiêu số tiền lớn chắc chắn sẽ bàn bạc trước với em.”
“Hạo Tử không phải người ngoài, cậu ấy có đầu óc kinh doanh, sau này lợi nhuận anh sẽ để dành cưới em mà.”
Càng nghe tôi càng thấy lạnh lòng.
Đúng lúc đó, Trịnh Hạo Nhiên xách túi rác đi ra, Phó Tư Niên vội ra hiệu cho cậu ta:
“Hạo Tử, giúp anh giải thích với Y Y về khoản tiền một trăm nghìn đó đi, có phải em mượn để khởi nghiệp không?”
Trịnh Hạo Nhiên phối hợp ngay lập tức, nói rất tự nhiên:
“Chị dâu, là em vay đấy, một năm sau chắc chắn em sẽ trả cả gốc lẫn lãi!”
Nhìn hai người họ diễn kịch, tim tôi đau như bị kim châm.
Thấy một góc túi rác lộ ra, tôi kéo ra, một tấm băng rôn “Hôm nay em sẽ lấy anh” hiện lên.
Tôi mở túi rác, bên trong toàn là đồ trang trí dùng cho lễ cầu hôn.
Tôi cười lạnh, chất vấn:
“Vậy tôi muốn hỏi anh, cái này là gì?”
Phó Tư Niên nhìn tôi chằm chằm, như thể tôi đang vô lý gây sự, thở dài:
“Y Y, anh không biết em nghe được tin đồn gì, nhưng chắc chắn em hiểu lầm anh rồi.”
“Những thứ này là để tập dượt cho lễ cầu hôn của em, Hạo Tử cũng đến giúp anh, nhưng hiệu quả không tốt nên định bỏ đi.”
“Yêu xa năm năm, anh đã rất nghiêm túc rồi, nhưng tại sao em vẫn không thể tin anh một chút?”
Nếu là tôi của trước đây, chắc chắn sẽ áy náy ôm lấy anh và xin lỗi.
Nhưng ngọn lửa giận trong lòng tôi càng lúc càng bùng lên, tôi chìa tay ra:
“Được thôi, một trăm nghìn đó chắc là dùng để mua nhẫn đúng không? Đưa tôi thử xem nào.”
Phó Tư Niên sững người, trông có vẻ rất miễn cưỡng.
Trịnh Hạo Nhiên thì lại sốt sắng lấy ra, hòa giải:
“Chị dâu, đã phát hiện ra rồi thì đừng giận nữa, anh Phó yêu chị lắm đấy!”
Nhưng khi tôi đeo nhẫn vào ngón áp út, nó lỏng lẻo đến mức rộng hơn hẳn một vòng.
Phó Tư Niên như thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy lại chiếc nhẫn, cười xòa với tôi:
“Kích cỡ sai rồi, để anh đổi cái khác cho em.”
Tôi biết anh đang nghĩ gì.
Chiếc nhẫn được anh tỉ mỉ lựa chọn, dĩ nhiên chỉ dành cho ánh trăng sáng trong lòng anh, sao có thể đưa cho một kẻ thay thế như tôi.
Sai không phải là kích cỡ, mà là con người.
Tôi đội mưa đến đây, đầu óc vốn đã choáng váng, lại trải qua những chuyện này, trước mắt càng thêm mờ mịt.
Vừa định nói hết sự thật, tay chân bỗng mềm nhũn, cả người chao đảo sắp ngã.
Phó Tư Niên lập tức bế tôi lên phòng, Trịnh Hạo Nhiên thấy vậy liền chuồn mất.