Mười tám tuổi, mùa hè năm đó, Thương Nghiễn dẫn tôi lén nếm trái cấm.

Tôi nhịn đau, nhưng thầm vui cả đêm, nghĩ rằng sáu năm thầm thương trộm nhớ cuối cùng cũng thành trái ngọt.

Cho đến sáng hôm sau, tôi nghe bạn của anh ấy chế nhạo:

“Được đấy, hoa khôi lớp cũng bị cậu khai phá rồi.”

Tôi có chút xấu hổ, định lặng lẽ rời đi.

Lại nghe Thương Nghiễn đáp lời một cách hờ hững:

“Muốn theo đuổi hoa khôi trường, sợ cô ấy chê tôi thiếu kinh nghiệm.

Thôi thì dùng Thời Vi để luyện kỹ thuật trước.”

Tôi không nói gì, đến phút cuối, âm thầm đổi nguyện vọng từ Bắc Kinh sang Quảng Châu.

1

Lời của Thương Nghiễn như một tia sét giữa trời quang, giáng thẳng xuống tôi mà không chút phòng bị.

Đầu óc tôi lập tức trống rỗng.

Giữa buổi trưa hè nóng bức, tôi lại cảm thấy lạnh buốt toàn thân.

Trong lớp, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, vài người hình như sững lại một chút, rồi mới nói tiếp:

“Quả nhiên vẫn là cậu Thương, hoa khôi lớp cũng chỉ xứng để luyện tay nghề.”

“Vậy chẳng phải cô ấy giống như mấy tỳ nữ hầu phòng trong các gia đình quyền quý thời xưa sao?”

Thương Nghiễn không để tâm, cười nói:

“Nói bậy bạ gì đấy, cô ấy cũng đâu thiệt thòi gì.”

Lập tức có người hùa theo:

“Phải, phải, đúng là hoa khôi lớp hơi gầy thật, so với hoa khôi trường thì dáng người… đúng là kém xa.”

Thương Nghiễn không vui, vứt quyển sách trong tay ném qua, ngắt lời người kia:

“Lúc đó chỉ là nhất thời bồng bột, không khí đều đến mức đó rồi, hơn nữa tôi thấy cô ấy cũng kìm nén khổ sở lắm…”

Mấy người hiểu ý không nói nữa, chỉ cười đùa trêu chọc:

“Không ngờ hoa khôi lớp lại là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.”

“Chậc chậc, vẫn là cậu Thương có sức hút quá lớn, miếng thịt đưa tận miệng không ăn thì phí quá.”

“Hoa khôi lớp quấn lấy cậu Thương bao năm, cũng xem như đạt được ý nguyện, chắc chắn là muốn đè cậu xuống từ lâu rồi.”

Tiếng cười trong phòng rõ ràng lớn hơn.

Tôi cắn chặt môi, siết chặt tay thành nắm đấm.

Dùng hết sức mới đứng vững, không gục ngã ngay trước cửa lớp.

Cuối hành lang, tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một gần.

Tôi giật mình bừng tỉnh, vội vã chạy trốn khỏi hiện trường.

Trong lúc hoảng loạn, tôi chui vào một buồng trong nhà vệ sinh.

2

Những giọt nước mắt đau đớn và tủi nhục đã sớm tràn đê.

Từng lời của Thương Nghiễn, như con dao sắc bén lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi.

Chúng gần như phá hủy toàn bộ lòng tự tôn của tôi.

Nếu không phải chính tai nghe thấy, tôi không thể tin rằng người đêm qua cùng tôi dây dưa không rời, lại có thể là cùng một người như vậy.

Hóa ra, không yêu cũng có thể làm những chuyện thân mật như thế.

Ngay cả lúc cuồng nhiệt nhất, mất lý trí nhất, cũng vẫn có thể nói dối lừa người.

Ngây ngốc nghĩ rằng trái ngọt mình hái được, hóa ra chỉ là trò cười trong miệng người khác.

Tôi khóc càng lúc càng đau lòng.

Nhưng ngay cả khóc lớn một chút cũng không dám, toàn thân run rẩy không ngừng.

Phải một lúc lâu sau, điện thoại mới rung lên báo tin nhắn.

Là Thương Nghiễn.

“Em tự bắt xe về trước đi, tối nay lớp anh có tiệc, không tiện đưa em.”

Tôi không trả lời.

Anh ấy lại nhắn thêm một câu:

“Thuốc tránh sau hôm qua, em nhớ tự đi mua nhé, hôm nay anh bận. Nhất định phải uống đấy, ngoan.”

Tôi nhìn chằm chằm vào hai dòng tin nhắn này, không nói được lời nào.

Tối qua, từ chập tối đến sáng sớm, Thương Nghiễn hết lần này đến lần khác làm khổ tôi.

Cuối cùng cả hai đều mệt lả, trước khi ôm tôi ngủ, anh ấy còn thì thầm hai lần:

“Lần đầu anh không chuẩn bị đủ, ban ngày nhất định sẽ mua thuốc cho em.”

Anh thậm chí còn dặn dò tôi, con gái phải biết bảo vệ bản thân, nhất định phải uống thuốc, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến cơ thể.

Lúc đó tôi còn nghĩ, anh ấy thật có trách nhiệm, cuối cùng tôi cũng đợi được hạnh phúc của mình.

Nhưng giờ đây…

Trong thoáng chốc, tôi tỉnh táo lại hơn nhiều.

Tôi cố siết chặt tay mình, ép bản thân ngừng khóc.

Lau khô nước mắt, tôi chỉnh lại quần áo rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Không đủ can đảm đi đến hiệu thuốc, tôi chỉ dám mua thuốc qua mạng.

Đợi shipper để thuốc ở cửa, rất lâu sau tôi mới dám len lén ra lấy về.

Nuốt viên thuốc vào miệng trong nước mắt, tôi như mất hết sức lực, chỉ biết ngồi bệt trên thảm, nhìn vào khoảng không vô định.

Từ lúc chuyển đến căn nhà sát bên Thương Nghiễn, tôi như chiếc đuôi nhỏ lẽo đẽo đi theo anh suốt mười năm.

Tôi chưa từng nghĩ đến một thế giới không có anh ấy sẽ ra sao.

Cũng không dám tưởng tượng.

Nhưng từ giờ trở đi, chỉ còn lại mình tôi.

Ngoài cửa sổ kính lớn, ánh đèn lần lượt bật lên, rồi tắt dần.

Không biết đã bao lâu, cô bạn thân Mộc Mộc gọi video cho tôi.

“Vi Vi, sao tối nay cậu không đi cùng Thương Nghiễn đến buổi tiệc lớp bọn tớ?

“Cô bạn Trạm Hựu Tình bên lớp Văn lại đến, nhân lúc cậu không có mặt, cứ quấn lấy Thương Nghiễn. Hai người họ đang làm trò khiến người ta buồn nôn kia kìa.”

Nói xong, Mộc Mộc xoay camera về phía góc phòng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play