Thịnh Đằng Vi không đáp, chỉ lặng lẽ nâng chân móc lấy anh, kéo sát lại gần hơn.
Đêm nay, cô dường như quên đi khái niệm về thời gian, hoàn toàn chìm đắm trong khoảnh khắc này. Không biết mệt mỏi là gì, mãi đến khi bên ngoài lại đổ một trận mưa tiếp theo, cuộc chiến triền miên mới thực sự khép lại.
Thịnh Đằng Vi mềm nhũn tựa vào lòng anh, toàn thân ê ẩm, như thể vừa chạy hết 800 mét xong. Cô lười biếng rúc vào ngực Trì Hoài Dã, gối đầu lên lồng ngực rắn chắc của anh.
Tấm chăn chỉ che phủ nửa người, chân dài lộ hết ra ngoài, nhưng không ai cảm thấy lạnh.
Trì Hoài Dã ôm lấy bờ vai cô, cằm nhẹ tựa lên đỉnh đầu, giọng nói trầm thấp mang theo chút lười biếng: “Lá gan của em cũng lớn thật, nửa đêm lại dám dẫn một người đàn ông vào tận phòng ngủ.”
Thịnh Đằng Vi cười mỉm, nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, liền đáp: “Chính anh chẳng phải đã nói mình không phải người tốt sao?”
Đêm đó ở bờ biển cô vẫn còn nhớ rõ câu nói đó của anh. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play