Quả nhiên không thể bàn tán sau lưng người khác.
Trong nháy mắt, sống lưng Khương Phất Y còn thẳng hơn cả Yến Lan.
Mặt đất đen đặc dưới chân chợt mềm ra, không kịp phản ứng gì nên chỉ có thể rơi xuống dưới.
Yến Lan đã nhắc nhở, Khương Phất Y vốn tưởng rằng mình sẽ rơi vào vũng bùn, nhưng thay vào đó nàng lại rơi xuống nước “ùm ùm” một tiếng.
Nước cực kỳ lạnh, thậm chí còn lạnh cắt da cắt thịt hơn cả nước từ những tảng băng của Bắc Hải.
Dường như dưới đáy có một lực hút nào đó không ngừng kéo nàng xuống, nàng phải tốn không ít sức lực mới có thể nổi lên.
Tuy rằng thân thể của Khương Phất Y yếu ớt nhưng từ nhỏ đã lớn lên dưới đáy biển, nàng nhanh chóng điều chỉnh tư thế, thuận theo thế nước uốn lượn trên mặt nước.
Nàng giống như có mang cá nên không cần nín thở khi ở dưới nước, sau khi nổi lên mặt nước, hô hấp của nàng vẫn đều đặn và bình thường.
Ngẩng đầu lên, Khương Phất Y nhìn thấy một lối đi hẹp dần rồi lại nhìn thấy một màn đêm hình tròn.
Hóa ra nàng bị ném xuống giếng.
Miệng giếng có pháp trận phong ấn hình sóng nước, không thể bay lên được.
Khương Phất Y đang định nói rằng vị tiền bối Kiếm Sinh này quả thực rất vô lý, cả hai lời đều phát ra từ miệng Yến Lan, vậy mà ông lại thi pháp ném nàng xuống giếng.
Rào rào…
Yến Lan nổi lên từ mặt nước.
So với Khương Phất Y như cá gặp nước thì chàng nhếch nhác hơn rất nhiều. (App T-Y-T)
Không ngừng thở hổn hển, có thể thấy việc bơi lên không hề dễ dàng.
Khương Phất Y ngây người một lát, không phải ngẫu nhiên mà chàng cũng bị ném xuống giếng.
Mặt nạ của Yến Lan đã biến mất, có lẽ là để giảm bớt lực cản trong nước nên chàng đã ném đi để lộ ra một khuôn mặt đầy đặn.
Người ta đều nói rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, khi nhìn một người Khương Phất Y luôn nhìn vào đôi mắt đầu tiên.
Lông mi của chàng cực kỳ dày, hơn nữa hốc mắt cũng hơi sâu khiến cho hai đồng tử đen bóng của chàng thoáng nhìn qua trông vô cùng thâm thuý.
Nó khá giống với cái giếng không đáy này.
Dù nhìn bao nhiêu cũng không thấy rõ, ban đêm, miệng giếng còn bị phong ấn khiến tầm nhìn bị hạn chế.
Huống chi cái giếng này trên hẹp dưới rộng, lưng của chàng dựa vào thành giếng, vừa vặn ẩn mình trong bóng tối.
Sau khi ổn định, Yến Lan cũng nhìn về phía Khương Phất Y.
Vừa rồi ở dưới nước, vốn Yến Lan muốn kéo nàng lên nhưng lại thấy nàng bơi lên mà không có chút áp lực nào, hơn nữa tư thế của nàng uyển chuyển linh động, chẳng khác gì tiên cá bơi cùng rồng.
Khương Phất Y giả vờ không hiểu suy đoán trong mắt chàng, nàng xoay người lại, bơi từ giữa giếng đến bức tường đối diện chàng, học theo chàng dựa lưng vào vách giếng.
Hai người đều núp trong bóng tối, bị ngăn cách bởi ánh trăng từ miệng giếng rọi xuống.
Khương Phất Y vén mái tóc rối bù trên mặt ra phía sau tai: “Nhìn như này, tiền bối Kiếm Sinh cũng không vô lý như ngươi nói. Ngươi xem, không phải ông ấy đối xử bình đẳng và ném cả hai chúng ta xuống nước sao?”
Yến Lan ngẩng đầu nhìn miệng giếng: “Thật vô lý. Bình thường ta nói ông ấy như vậy thì đã bị hành hạ rất thảm rồi, vậy mà hôm nay ông ấy lại tốt bụng như vậy, còn chủ động trị thương cho chúng ta.”
“Trị thương?” Sau khi Khương Phất Y được chàng nhắc nhở, mới nhớ tới lúc trước nàng không thể cảm nhận được nhiệt độ của nước khi tắm, nhưng bây giờ ngâm mình trong nước giếng, nàng lại có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Hơn nữa cái lạnh này còn ngăn chặn được cảm giác đau đớn ban đầu.
Khương Phất Y đặt tay lên ngực, lỗ thủng trong trái tim đang hồi phục theo cấp số nhân.
Thật thần kỳ.
“Đây là nước gì thế?”
“Suối Tố Khê có thể sinh ra người chết, xương thịt trắng nõn. Ngoài thiên đăng ra, đây là báu vật thứ hai của tộc ta, nó cũng do Thần tộc để lại, có thể thanh tẩy tà khí của ma quỷ ở đầm Ma Quỷ.” Yến Lan nhắm mắt lại khống chế hơi thở, dùng nước suối để điều tiết phản ứng dữ dội vừa phải chịu.
“Vậy thì ta đây được hưởng lợi từ ngươi rồi.” Khương Phất Y cũng nhanh chóng nhắm mắt lại, hấp thụ sức mạnh của nước suối, điều dưỡng lại trái tim của mình.
Yến Lan lại không nghĩ như vậy: “Ta nghĩ, là ta được hưởng lợi từ ngươi, cha ta rất lười biếng và không dễ đi ra ngoài, nhưng ông ấy đột nhiên xuất hiện phía sau chúng ta, chắc hẳn là bị ngươi thu hút.”
Có vẻ khả năng nàng là muội muội của chàng rất cao.
Trong lòng Khương Phất Y cũng nghĩ như vậy, mẹ nàng từng nói khi nàng xuất hiện ở gần cha nàng thì cha nàng có thể cảm nhận được nàng.
Nàng nói: “Hy vọng là vậy.”
Sau đó hai người tập trung hấp thụ linh lực nước suối.
Rào rào…
Trong yên tĩnh, Khương Phất Y bỗng nghe thấy tiếng động đến từ phía đối diện.
Nàng mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Yến Lan đưa tay sờ lên mặt mình, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Có vẻ nàng đã đoán sai rồi, không phải Yến Lan tự mình tháo mặt nạ xuống, cho đến giờ phút này chàng mới phát hiện ra chiếc mặt nạ đã biến mất.
Cảm nhận được ánh mắt của Khương Phất Y, Yến Lan vội vàng cúi đầu xuống, lộ ra vẻ lúng túng.
Khương Phất Y thắc mắc: “Sao thế, chẳng lẽ tộc các ngươi có quy định mặt của thiếu quân như ngươi không thể để cho người ngoại tộc nhìn thấy sao? Nếu là đàn ông thì bị móc mắt, còn phụ nữ thì phải gả cho ngươi à?”
Yến Lan: “...”
Chàng miễn cưỡng ngẩng đầu lên: “Không có, chỉ là ta không quen thôi.”
Khương Phất Y thở phào nhẹ nhõm: “Dọa chết ta rồi.”
Nhỡ đâu sau này hai người không phải là huynh muội, nếu phụ thuộc vào nàng thì phải làm sao đây.
Một giọng nói từ trên giếng truyền xuống: “Cô bé, con trai ta kém cỏi thế cơ à?”
Khương Phất Y vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Kiếm Sinh mặc quần áo vải thô ngồi xổm trên miệng giếng, ánh trăng bao phủ mái tóc dài xám trắng đan xen của ông, mái tóc dài được thắt nửa đầu bằng chiếc kẹp gỗ đào.
Ông đặt kiếm Tâm lên đầu gối, dùng hai tay cầm mặt nạ của Yến Lan nghịch qua lại.
Lên bờ hơn mười năm, người mà bản thân tìm kiếm bấy lâu nay đang ở ngay trước mắt, Khương Phất Y ngừng thở hồi lâu mới nói: “Cảm tạ tiền bối đã trị thương cho ta.”
Kiếm Sinh cúi đầu nhìn kỹ: “Sao ngươi lại cầm kiếm của ta?”
Yến Lan lạnh lùng nói: “Khương cô nương không chỉ cầm mà còn có thể rút ra.”
Kiếm Sinh cảm thấy bất ngờ: “Sao ngươi rút ra được?”
Khương Phất Y gật đầu, cẩn thận thăm dò nói: “Tiền bối, đây là thanh kiếm… mẹ ta dùng máu của chính mình chế tạo ra, mẹ ta nói cho ta biết, chủ nhân của thanh kiếm này chính là cha ruột của ta, xin hỏi, ngài lấy nó ở đâu vậy?” ( truyện trên app t.y.t )
Kiếm Sinh choáng váng khi nghe thấy điều này.
Yến Lan ngẩng đầu nhìn ông: “Người ta tìm đến tận cửa chất vấn, con không thể không cho người ta một lời giải thích, nên con mới dẫn nàng đến đầm Ma Quỷ làm phiền cha thanh tu.”
“Hoá ra là kiếm của mẹ ngươi, chẳng trách ta lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ với ngươi.” Kiếm Sinh lẩm bẩm một câu rồi nói thêm: “Không thể ngâm nước suối quá lâu, đi lên trước đi.”
…
Khương Phất Y đi vào trong hang động thay quần áo.
Bên ngoài hang động, Kiếm Sinh ngồi trên mặt đất, cẩn thận quan sát kiếm Tâm trong tay.
Trước mặt ông là một lò luyện kim, trong đó tỏa ra một mùi thơm từ thịt gia cầm.
“Chuyện là như vậy đấy.” Yến Lan vẫn ướt át như cũ, kể lại cho ông nghe quá trình quen biết Khương Phất Y.
Kiếm Sinh chỉ nghe không trả lời, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Yến Lan nhìn thấy thái độ của ông càng ngày càng tệ: “Những gì nàng nói là sự thật sao?”
Kiếm Sinh buồn cười nói: “Nghe giọng của con có vẻ hơi chua nhỉ, chẳng lẽ con bất bình vì mẹ con à?”
Yến Lan không trả lời được, bởi vì hình như anh không có lý do để bất bình.
Theo ý của Khương Phất Y, hẳn là mẹ nàng quen cha nàng trước.
Thứ hai, Yến Lan biết mẹ mình tập trung vào sự phát triển của Vu tộc, đối với cha mình luôn có ý định “hoà bình”, lợi dụng ông và không có tình cảm cá nhân.
Không có gì gọi là phản bội cả.
“À, ta hiểu rồi.” Kiếm Sinh thổi vào lò luyện kim, “Con ghen tị vì ta thiên vị, đối xử với muội muội tốt hơn con.”
Yến Lan hơi giật mình: “Nàng là con gái của cha thật sao?”
Không đúng.
Dựa vào sự hiểu biết của chàng về cha, nếu đó là sự thật, ông sẽ không cư xử như vậy.
Kiếm Sinh nhặt chiếc mặt nạ trên mặt đất rồi ném cho chàng: “Con lo cho bản thân trước đi, không cần quan tâm chuyện của ta, đừng để Ký Hồn cắn chết con. Cũng không biết tại sao con phải làm điều này, thiếu quân trẻ này.”
Yến Lan đưa tay nhận lấy chiếc mặt nạ, nhưng không đeo lại: “Đại tế tư đã bói ra, Vu tộc chúng ta sắp phải hứng chịu một kiếp nạn, có nguy cơ bị diệt tộc. Chưa nói đến vị trí thiếu quân là do mẹ con để lại cho con, hiện giờ trong Vạn Tượng Vu, ngoài con ra, cha nghĩ ai có đủ khả năng gánh vác trách nhiệm?”
Mặt Kiếm Sinh lập tức sa sầm khi vừa nghe đến Vạn Tượng Vu.
Yến Lan nhìn ánh lửa thoát ra từ lỗ trong lò luyện kim: “Cha không cần chỉ trích con và mẹ con, thích ôm trách nhiệm vào người. Nếu có một ngày Vạn Tượng Vu thật sự gặp phải tử kiếp, con không tin cha sẽ phớt lờ để cho tộc chúng ta bị tiêu diệt như thế.”
Vì thế, Yến Lan phải tự mình cứu trước, thay vì giao cho những người cùng tộc không bằng chàng.
Cho dù thật sự diệt tộc thì cũng phải là chết trong tay chàng, nếu không chàng sẽ chết không nhắm mắt.
Ánh mắt Yến Lan xuyên qua màn sương đen đến một góc khuất trong đầm Ma Quỷ: “Chúng ta đã bỏ ra bao công sức và hy sinh bao nhiêu để bảo vệ nhân gian khỏi ngũ trọc ác thế…”
Thế nhưng, người trên nhân gian lại ngược đãi họ, tìm mọi cách hại để đạt được lợi ích riêng.
Nếu ngày diệt tộc thật sự đến, Yến Lan thật sự sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà mở ra cánh cửa đến ngũ trọc ác thế và dẫn dắt những “quái vật” kia tới phàm trần một lần nữa, đồng quy vu tận, cùng nhau hủy diệt.
Giọng nói của Kiếm Sinh kéo chàng trở về từ những suy nghĩ xa xăm: “Ta sẽ nói một câu con không thích nghe, nếu thật sự bị diệt tộc thì đó cũng là do Vạn Tượng Vu gieo gió gặt bão.”
Yến Lan quay đầu nhìn về phía ông.
Kiếm Sinh cười khẩy: “Vốn dĩ Vu tộc chúng ta nên ở trong đầm Ma Quỷ yên bình, sống trong hang động, họ nhất định phải đi ra ngoài xây dựng Vạn Tượng Vu rộng lớn và thoải mái. Họ còn có lá gan chế giễu sự truy cầu danh lợi của thế gian, nhưng chẳng phải họ cũng chịu những gian khổ tương tự sao.”
Yến Lan nói: “Nếu Vạn Tượng Vu không cản đường thì sao đầm Ma Quỷ lại có thể yên tĩnh được? Hơn nữa cha à, thế gian thay đổi từng ngày, nếu tộc chúng ta muốn phát triển thì không thể cứ ở lại đầm Ma Quỷ làm người nguyên thủy, nếu quá lạc hậu thì sẽ bị đánh bại, đây là quy luật không bao giờ thay đổi.”
Sau khi nói ra những lời này, Yến Lan nhíu mày, thầm nghĩ mình đã lỡ lời.
Quả nhiên, Kiếm Sinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ở lại đầm Ma Quỷ, làm người nguyên thủy?”
…
Khương Phất Y thay quần áo sạch sẽ rồi bước từ trong hang động ra.
Đứng ở cửa động, nàng nhìn bóng lưng của Kiếm Sinh, trong lòng cảm thấy hơi bất an.
Kiếm Sinh quay đầu nhìn nàng, ông nở nụ cười từ ái, vẫy tay: “Đói bụng rồi nhỉ, đến đây ngồi đi.”
Ban đầu Khương Phất Y không ăn được gì, nhưng sau khi ngâm mình trong nước suối xong thì nàng thực sự cảm thấy khá đói.
Nàng bước tới, ngồi xuống quanh lò luyện kim: “Tiền bối, về kiếm của mẹ ta…”
Kiếm Sinh cúi đầu đảo thịt trong lò: “Không cần vội, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Khương Phất Y đã đợi lâu như vậy rồi thì cũng không ngại đợi thêm một lát nữa, nàng bình tĩnh cầm lấy bát đũa ông đưa cho mình: “Vậy thì vãn bối không khách sáo nữa.”
Gắp một miếng thịt thơm ngon định cho vào miệng, nàng chợt nhớ tới Yến Lan.
Khương Phất Y nhìn xung quanh: “Tiền bối, Yến Lan đâu? Đi nơi khác thay quần áo sao?”
Tiền bối Kiếm Sinh nấu nồi thịt này có lẽ là để hai người họ xua bớt khí lạnh, nếu không đợi Yến Lan ăn cùng có phải là không tốt lắm không?
“Ngươi ăn trước đi, không cần quan tâm đến nó.” Kiếm Sinh không ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Thằng nhóc đó có nhiều tật xấu, từ nhỏ nó đã không thích ăn thịt, kén chọn và khó tính nên ta ném nó ra ngoài ăn rau dại rồi.”
Khương Phất Y: “...”
Nàng lập tức cúi đầu chăm chú ăn.