Lại nói đến Thái tử sau khi có được bức chữ đó, đầu tiên Khôn Ninh cung nói chuyện với hoàng hậu một lúc, sau đó mới trở về Đông Cung. Hắn mở ra bức giấy chữ của Tưởng Nguyễn, càng xem càng cảm thấy chữ viết vô cùng đẹp, nhưng lại không nghĩ ra nên treo ở chỗ nào. Nếu nói như treo lên trên tường, lại có vẻ có chút biến nhỏ thành lớn, nhưng nếu như xử lý qua loa, thật sự là rất đáng tiếc.
Đúng lúc này bên ngoài có một người đi tới, áo xanh thắt lưng ngọc, áo bào lay động theo gió, nét mặt kiêu ngạo, hai đầu lông mày lại mơ hồ hiện lên vẻ sự cô độc. Thái tử vừa nhìn thấy người này, mắt sáng lên, hô lớn lên. “Thái phó.’’
Người này chính là Liễu Mẫn, mặc dù hắn thân là Thái phó, nhưng thực tế bình thường cũng chia sẻ một ít chính sự với hoàng đế. Chỉ là trên danh nghĩa việc học của Thái tử vẫn cần hắn chỉ dạy, nhưng người học trò này quá ngang bướng cố chấp, đối với sách vở lại gần như là trở tay liền vứt, Liễu Mẫn cũng không biết phải làm sao. Hôm nay khó có dịp Thái tử nhiệt tình gọi hắn như vậy, Liễu Mẫn nhíu nhíu mày, vẫn đi qua, hỏi. “Điện hạ.”
Thái tử cảm thấy mình tìm được một bức chữ đẹp như vậy, tất nhiên muốn để cho quan trạng nguyên của Đại Cẩm này nhìn một chút, liền nói. “Bổn cung hôm nay có được một bức chữ rất đẹp, muốn mời Thái phó xem.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT