Không còn cách nào khác, những đệ tử này càng ngày càng mạnh, đám yêu thú căn bản đánh không lại họ.
Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có yêu thú kéo đến, nhưng tốc độ đội viện trợ kéo đến vẫn chậm hơn tốc độ bị giết chết.
Cho nên, số lượng yêu thú càng ngày càng ít đi, cho đến lúc này, phe của Đạo Nhất tông đang chiếm thế thượng phong.
Áp lực đã giảm đi rất nhiều, giờ phút này các đệ tử của Đạo Nhất tông hừng hực sát khí điên cuồng.
Hình ảnh các đệ tử của Đạo Nhất tông cầm trường kiếm thu hoạch mạng sống của yêu thú có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Một đệ tử của Thần Kiếm Phong định giết con yêu thú trước mặt chỉ bằng một kiếm, nhưng đột nhiên bị Từ Kiệt ngăn lại, hắn bối rối hỏi.
“Tam sư huynh, tại sao ngươi?”
“Chờ một chút, đừng giết nữa.”
“Tại sao?”
Trên chiến trường này, ta đang đối mặt với yêu thú, ngươi bảo ta đừng giết chúng ư? Nghĩa là sao? Chẳng lẽ chúng ta phải để cho bọn chúng nghỉ ngơi, sau đó đánh một trận công bằng, để tránh cho người khác nói Đạo Nhất tông chúng ta thừa nước đục thả câu ư?
Hắn ngây người nhìn Từ Kiệt, đổi lại, ánh mắt Từ Kiệt tỏa ra ánh hào quang trí tuệ.
“Ngươi nhìn xem bây giờ còn lại bao nhiêu yêu thú?”
Nghe đến đây, mặc dù không hiểu là ý gì, nhưng tên đệ tử vẫn nhìn quanh.
“Cũng không nhiều lắm, cùng lắm là trong một khắc đồng hồ là có thể giải quyết hết.”
“Đúng vậy, trận chiến này sắp kết thúc rồi. Một khi trận chiến kết thúc, chúng ta sẽ không thể uống canh.”
“Mẹ kiếp”
Lời này vừa nói ra, đệ tử kia trợn to hai mắt, tựa hồ phát hiện cái gì khác thường.
Đúng vậy, sau khi trận chiến kết thúc, họ sẽ không thể uống canh nữa.
Trong lúc nhất thời, tên đệ tử nhìn Từ Kiệt đầy sợ hãi, may mắn Tam sư huynh kịp thời ngăn cản, nếu không suýt chút nữa phạm phải sai lầm lớn.
Nhìn thấy biểu hiện của sư đệ đã thay đổi, Từ Kiệt hài lòng gật đầu, một đứa trẻ ngoan có thể dạy được.
“Vậy Tam sư huynh, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”
Nghe nói đến trọng điểm, khuôn mặt của Từ Kiệt trở nên nghiêm túc.
“Chỉ có một cách, đó là không để trận chiến kết thúc.”
“Không để trận chiến kết thúc?”
Lại nhìn xung quanh, chuyện này hình như cũng không dễ xử lý, rõ ràng yêu thú không còn năng lực phản kháng, hiện tại chỉ cần thu hoạch đợt cuối cùng, cuộc chiến liền có thể kết thúc.
“Ngu xuẩn, ngươi có hiểu đám đông làm chủ là sao không?”
“A, đám đông làm chủ?”
Hắn sửng sốt một chút, ngay sau đó dường như hắn đã tỉnh lại, hai mắt sáng lên, lập tức gật đầu nói.
“Tam sư huynh đúng là thiên tài, sư đệ hiểu rồi.”
“Vậy tốt rồi.”
Sau đó Từ Kiệt vội vàng chạy tới những nơi khác, nhìn tam sư huynh rời đi, tên đệ tử quay đầu nhìn yêu thú hấp hối trước mắt, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia thần sắc từ bi.
“Yêu huynh, ngươi không thể chết được.”
Tiếp theo, càng ngày có càng nhiều đệ tử bắt đầu qua lại trên chiến trường.
Những yêu thú lẽ ra đã bị giết chết bằng một kiếm, cuối cùng tất cả đều sống sót.
“Sư muội, lưu lại yêu thú dưới kiếm.”
“Sư huynh, ý ngươi?”
“Không giết được, giết nó rồi làm sao có thể uống canh?
Không thể kết thúc trận chiến nhanh như vậy, giữ mạng bọn chúng mới có tác dụng lớn.
Ngươi có muốn uống canh không?”
“Muốn.”
“Muốn thì không được giết.”
“?”
“Ngươi đầu heo à, nghĩ xem tại sao Trường Thanh sư đệ lại nấu canh?”
“Vì cuộc chiến?”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta không thể để cuộc chiến kết thúc nhanh như vậy, nếu không làm sao có thể uống canh.”
“Hiểu rồi, cám ơn sư huynh.
Cũng may sư huynh kịp thời nhắc nhở, nếu không sư muội đã phạm phải sai lầm lớn.”
Các đệ tử truyền tai cho nhau, chẳng mấy chốc, chiều gió trên chiến trường đã thay đổi hoàn toàn.
Tất cả đệ tử đều nhìn yêu thú sắp chết, sát ý trong mắt lập tức giảm đi rất nhiều, thay vào đó là thái độ ân cần, quan tâm thậm chí là lo lắng.
Đây đâu phải là yêu thú gì, chúng nó giống như phiếu ăn cơm vậy, có chúng nó thì bọn đệ tử mới có thể tiếp tục uống canh.
“Yêu huynh, ngươi phải đứng lên, ngươi không thể chết như vậy được.”
“Hồ nháo, rõ ràng một kiếm là có thể giải quyết chiến đấu, ngươi bây giờ bảo ta tha cho nó?”
“Chỉ là tạm thời để lại một mạng cho nó, chờ chúng ta uống canh no rồi hẳn giết cũng không muộn a.”
“Không có khả năng, cả đời Triệu mỗ ta không đội trời chung với yêu tộc.”
Ở đâu đó trên chiến trường, Từ Kiệt ngăn giữa Triệu Chính Bình và một đầu yêu thú, hai huynh đệ ầm ĩ cãi nhau.
Mắt thấy tính tình trâu bò của Triệu Chính Bình lại nổi lên, Từ Kiệt liền hỏi.
“Vậy huynh có muốn uống canh không?”
Biết tính cách của đại sư huynh, ngay cả sư tôn có đôi khi cũng phải bó tay với hắn, Từ Kiệt cũng biết mình khuyên không được hắn, vốn định từ bỏ rồi, nhưng ai ngờ, một giây sau sắc mặt Triệu Chính Bình nghẹn đến đỏ bừng, cắn răng phun ra một chữ.
“Muốn.”
Chỉ một chữ đơn giản, lại khiến cho Từ Kiệt tựa hồ nhìn thấy được chuyện không có khả năng cảy ra nhất trên đời này.
Dưới ánh mắt trợn tròn của Từ Kiệt, ánh mắt Triệu Chính Bình né tránh, không chút lo lắng giải thích một câu.
“Ta… Là Nhu muội muốn uống, chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”
“Được, sư huynh đại nghĩa.”
Ngay cả Triệu Chính Bình cũng bị thuyết phục, Từ Kiệt hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, hiện tại có thể an tâm uống canh.
Đệ tử Đạo Nhất tông thống nhất ý kiến, mà những yêu thú còn sống sót này lại hoàn toàn chết lặng.
Chúng đệ tử vốn dĩ đang đằng đằng sát khí, hiện tại phải nói là quan tâm chuẩn bị chu đáo đối với chúng nó.
“Ngươi không sao chứ?”
Một đệ tử Ngọc Nữ Phong nhìn yêu thú trước mắt, vẻ mặt thân thiết hỏi thăm, đối với việc này, trong mắt yêu thú này tràn đầy vẻ mờ mịt.
Vừa rồi lưỡi kiếm kia chỉ cách mình có 0,001mm, nó đều cảm giác được lời triệu hoán đến từ tử thần, nhưng cuối cùng thế mà lại sống sót, hơn nữa đệ tử Ngọc Nữ Phong này thế mà lại quan tâm đến mình.
Thậm chí, khi đối mặt với một ít yêu thú bị thương tương đối nặng, các đệ tử còn lấy ra đan dược chữa thương của mình, đút cho chúng nó ăn.
“Này, yêu huynh, ngươi tỉnh lại a, đừng ngủ a, ngươi phải đứng lên nha.”
Bóp miệng to ra, nhét đống đan dược chữa thương vào, cưỡng ép đánh thức những yêu thú này.
Mờ mịt ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện chung quanh có mấy tên đệ tử Đạo Nhất tông, trong miệng vô lực rên rỉ nói.
“Âm Tào địa phủ cũng có đệ tử Đạo Nhất tông sao?”
Nhìn yêu thú này rốt cục tỉnh lại, chúng đệ tử thở phào nhẹ nhõm.
“Sư muội chăm sóc chu đáo cho nó, đừng để nó chết, sư huynh đi uống canh trước.”
Dựa theo thống nhất luân phiên, chúng đệ tử thay phiên nhau đi tới cửa trận pháp uống canh giống như lúc trước.
Từ Kiệt đứng trước mặt Diệp Trường Thanh, thoải mái uống canh, Diệp Trường Thanh vừa bận rộn, vừa tùy ý mở miệng hỏi một câu.
“Tam sư huynh, tình huống hiện tại thế nào rồi?”
Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng Từ Kiệt lại sửng sốt, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại, vẻ mặt ngưng trọng nói.
“Ai, tình hình chiến đấu vẫn đang rất kịch liệt, tất cả mọi người đều chiến tới đổ máu.”
“Vậy sao, xem ra vẫn không thể dừng nấu canh lại.”
“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy, vất vả cho Trường Thanh sư đệ rồi, không có nồi canh này của ngươi, các sư huynh đệ sẽ không kiên trì được mất.”
“Tam sư huynh yên tâm, ta biết rồi.”
“Ừm, vất vả Trường Thanh sư đệ.”
Cảm động vỗ vỗ bả vai Diệp Trường Thanh, giờ khắc này, Từ Kiệt chỉ cảm giác giấc mộng đẹp của mình đã trở thành sự thật, đó chính là ăn được món ăn của Diệp Trường Thanh một cách không giới hạn.
Ha ha, không nghĩ tới Từ Kiệt ta còn có ngày này.
Trong lòng quả thực vui vẻ nở hoa, thẳng đến khi thanh âm của Diệp Trường Thanh truyền đến.
“A, tam sư huynh, vết thương này của huynh chẳng phải đã ngừng chảy rồi sao? Nếu không chảy máu thì không cần phải uống canh nữa, nhường cho những đệ tử có nhu cầu.”
Diệp Trường Thanh chỉ lơ đãng ngẩng đầu nhìn, cũng chỉ thuận miệng nói, không có suy nghĩ nhiều, nhưng nghe được lời này, Từ Kiệt liền khẩn trương, lúc này âm thầm vận dụng linh lực, một trong những vết thương trực tiếp bị xé rách, máu tươi chảy ra ào ào.
“Nào có ngừng chảy máu, sư đệ mau, lại cho ta một chén canh.”
Thấy thế, Diệp Trường Thanh cũng không nghi ngờ, đưa cho Từ Kiệt một chén canh rồi tiếp tục công việc của mình.
Vì bảo đảm có thể cung cấp đủ Canh Xương Cao, Diệp Trường Thanh cũng không dám có chút lơi lỏng.
Mà Từ Kiệt đang uống canh thì nhất thời sợ hãi, đợi lát nữa còn phải nói cho mọi người biết, đã diễn thì phải diễn cho có tâm, cũng không thể để lộ sơ hở.
Lần nữa trở về chiến trường, tuy nói tiếng kêu đánh giết vẫn rung trời như trước, nhưng nếu như cẩn thận quan sát, không khó để phát hiện, cơ hồ đều là bảy tám đệ tử Đạo Nhất tông vây quanh một con yêu thú, chỉ thiếu một cái nồi lớn, mà trong miệng còn giận dữ hô.
“Yêu tộc chết tiệt, ta liều mạng với ngươi.”
“Giết a.”
“Hôm nay không phải ngươi chết, chính là ta chết.”
Về phần yêu thú, thì thỉnh thoảng lại bị đá một cước.
“Hô rồi, ta hô xong rồi, đến lượt ngươi.”
“A, giết a!”
“Mẹ nó ngươi chưa ăn cơm hay sao, đang đánh nhau đấy, có thể lấy ra chút khí thế hay không?
Nhìn ta, ta hô như thế nào, ngươi liền hô như thế đó.”
“Giết a.”
“Giết a.”
“Đúng rồi, cứ như vậy hô, làm đi.”
Nếu chỉ dựa vào thanh âm để phán đoán, đây tuyệt đối là một trận đại chiến cực kỳ thảm thiết, hai bên đều đang liều mạng.
Đương nhiên, cũng có yêu thú chịu không nổi khuất nhục như vậy.
“Đạo Nhất tông các ngươi khinh yêu quá đáng, sĩ có thể giết không thể nhục, có bản lĩnh…”
“Có con mẹ nhà ngươi, câm miệng cho ta.”
Sợ bị Diệp Trường Thanh ở xa nghe được, một cái bạt tay lướt qua, lập tức bụm miệng nó lại.
“Ô ô ô”
Không cách nào lên tiếng, chỉ có thể nhìn xung quang là vài tên đệ tử Đạo Nhất Tông đang thương lượng.
“Tên này không thành thật a.”
“Nếu không đổi con khác?”
“Không còn, ngươi nhìn chung quanh đi, làm sao còn có yêu thú sống nữa.”
“Nhưng nó không hợp tác.”
“Hay là thử lại lần nữa.”
“Được rồi, ngươi thương lượng với nó thử.”
Quay đầu, ánh mắt tập trung trên người con yêu thú này.
“Ngươi cũng không muốn sống không bằng chết đi.”
Trải qua một phen hiệp thương hữu hảo, cuối cùng con yêu thú này nghẹn khuất hô ra một tiếng giết a, nhưng nghênh đón nó lại là một trận chửi bới.
“Mẹ nó ngươi là đang gào khóc hay sao, đây là chiến trường, có ai đi đánh giặt mà la khóc hay không, lại một lần nữa, nếu gọi kêu tốt, lão tử thiến ngươi.”
“Giết a.”
Lại mở miệng lần nữa, lần này không tệ, chỉ là trong mắt lại rơi giọt nước mắt khuất nhục.
Những đệ tử Đạo Nhất tông này, mẹ nó quá khi dễ yêu.
Tại cửa vào trận pháp, Diệp Trường Thanh đang bận rộn tất nhiên cũng nghe được trên chiến trường không ngừng truyền đến tiếng kêu giết.
“Xem ra viện trợ yêu thú không ít, hy vọng có thể chống đỡ được.”
Đông đảo đệ tử ở bên cạnh vây quanh, tiếng la hét liên tiếp vang lên.
“Nhanh lên, thêm canh a, không cầm được máu.”
“Yêu thú lại có thêm viện trợ, ta bị mười đầu yêu thú vây công, thật vất vả mới phản sát được bọn họ.”
“Kiên trì a các huynh đệ, trận chiến này chúng ta nhất định sẽ thắng.”
“Sư huynh nói rất đúng, chỉ cần có canh, ta có thể tiếp tục chiến đấu.”
“Không sai, không uống khô canh, thề không đình chiến.”
Không biết là ai hô một câu, trong lúc nhất thời, chúng đệ tử nhao nhao cao giọng hét lớn.
“Không uống khô canh, thề không đình chiến.”
“Không uống khô canh, thề không đình chiến.”
“Không uống khô canh, thề không đình chiến.”
Khí thế ngút trời, khiến cho nội tâm Diệp Trường Thanh cũng bị xúc động, xem ra thân là một đầu bếp, mình cũng không phải là vô dụng.
Mà bên phía chiến trường, bảy tám đệ tử Đạo Nhất tông vây quanh một con yêu thú, sắc mặt “hiền lành” nói.
“Hô tiếp, bằng không lão tử chơi ngươi.”
“Hay là ngươi giết ta đi?”
“Muốn chết? Không nghe thấy sao, không uống khô canh, ngươi muốn chết cũng khó.”
“Ô ô… giết a …!”