Dù sao không thể để Thiết Tượng Cốc vượt mặt được.

Bốn đại tông môn gồm Trận Tông, Thiết Tượng Cốc, Đan Các và Phù Môn từ xưa tới nay có không ít ân oán tình cừu.

Tất cả đều là tông môn có tính chất đặc thù, bởi vì thân phận trận pháp sư, luyện khí sư, luyện đan sư, phù trận sư mà được từng bộ phận tu sĩ tôn sùng, địa vị cao thượng.

Mặc dù thực lực họ chưa chắc đã mạnh bao nhiêu nhưng lại được mọi người săn đón.

Thường nói chung đường là oan gia, vì vậy bốn đại tông môn này cơ bản không ai phục ai.

Thấy sắp bị Thiết Tượng Cốc vượt mặt, Đại Trưởng Lão Trận Tông sao có thể cam tâm.

“Tề Tông Chủ, ta có chuyện riêng muốn nói.”

Đại Trưởng Lão Trận Tông mỉm cười nhìn Tề Hùng. Tề Hùng nhíu mày, tới lúc nào rồi còn có chuyện riêng cái gì nữa?

Nhưng thấy vẻ mặt tự tin của Đại Trưởng Lão, Tề Hùng vẫn theo hắn đi tới một chỗ không có ai.

“Nói đi, có chuyện gì?”

“Tề Tông Chủ, lần này là Trận Tông ta thất lễ trước, chắc qua Thiết Tượng Cốc cũng có sai, vì vậy…”

Tề Hùng không chờ Đại Trưởng Lão nói xong đã ngắt lời ngay.

“Bổn tọa tự có suy xét, Đại Trưởng Lão không cần quan tâm.”

Tề Hùng tự nhận bản thân đã hiểu, nhưng hắn có hiểu thật không? Ít ra trong mắt Đại Trưởng Lão hắn không hiểu gì cả, rõ rành rành muốn thiên vị Thiết Tượng Cốc.

Được, vậy để lão phu ra đòn sát thủ.

Hắn lấy ra một tờ giấy từ trong nhẫn không gian cung kính đưa cho Tề Hùng. Tề Hùng thắc mắc không hiểu ra sao, ngươi đưa tờ giấy cho ta làm gì?

“Có ý gì?”

“Tề Tông Chủ nhìn qua là biết.”

Dù Tề Hùng không hiểu nhưng hắn vẫn cầm lấy tờ giấy mở ra xem. Trong chớp mắt, cả người hắn đột nhiên thấy không khỏe.

“Hôm nay Phong Chủ cùng Thanh Thạch của Thần Kiếm Phong thuộc Đạo Nhất tông thiếu nợ Trận Tông một nghìn vạn cực phẩm linh thạch.”

Nội dung vô cùng đơn giản dễ hiểu thế nhưng khóe miệng Tề Hùng lại giật nhẹ. Đại Trưởng Lão thấy thế, cẩn thận từng li từng tí nói:

“Tề Tông Chủ ngươi xem, đây là giấy nợ Hồng Tôn Phong chủ viết cho Trận Tông ta. Chẳng qua quan hệ của Trận Tông và Đạo Nhất tông từ trước tới giờ sâu như biển cả, thân như huynh đệ, tình như tay chân, một vạn cực phẩm linh thạch cũng không cần phải vội…”

“Hồng Tôn, lại là lão thất phu nhà ngươi. Ngươi cho rằng đại sư huynh ta đây không có cách nào trị ngươi sao?”

Tề Hùng đã bị lửa giận thiêu cháy, không còn nghe ra Đại Trưởng Lão nói gì nữa.

Hai lão thất phu này đột nhiên biến mất không nói, còn rước thêm món nợ nghìn vạn linh lạnh cực phẩm về cho hắn. Tốt, tốt, đúng là sư đệ tốt của ta!

Tề Hùng tức tới phát run, lúc này giọng nói Vương Thiết Thụ truyền tới từ sau lưng. Không biết nàng lén lút đi qua từ bao giờ, vì thế đối thoại của hai người vừa rồi nàng nghe không sót một chút.

“Có mỗi một nghìn vạn linh thạch cực phẩm thôi mà, ta trả thay Hồng ca.”

Đại Trưởng Lão nghe vậy không quan tâm, cười khẩy một tiếng:

“Ngươi? Ngươi trả không được, đây là do Hồng Tôn Phong Chủ nợ chúng ta. Oan có đầu, nợ có chủ.”

Nói đùa gì đâu, nếu để cho ngươi trả vậy Trận Tông ta còn đứng đây nói cái mẹ gì nữa. Thế nhưng Vương Thiết Thụ không dễ bị đuổi như thế, nàng cũng cười khẩy đáp trả:

“Ta và Hồng ca là đạo lữ, hắn thiếu nợ, ta trả thay hắn không được sao?”

“Ngươi và Hồng Tôn là đạo lữ? Sao ta chưa từng nghe qua?”

“Chuyện ngươi chưa nghe có nhiều lắm, gà linh ở Thiết Tượng Cốc ta hôm nay đẻ tám quả trứng ngươi có biết không?”

“Ngươi…”

Hai người bắt đầu cãi lộn. Lúc này Tề Hùng đã bình tĩnh lại, hắn nhìn giấy nợ trong tay, trong mắt toát ra khí lạnh, trên môi nở một nụ cười âm trầm:

“Sư đệ, do ngươi bất nhân trước, đừng trách vi huynh bất nghĩa.”

Hắn quay người nói với Đại Trưởng Lão:

“Thiết Thụ là đạo lữ của Hồng Tôn thật. Điểm này bổn tọa có thể làm chứng, nàng hoàn toàn có tư cách trả nợ thay Hồng Tôn.”

Đại Trưởng Lão nghe vậy sững sờ tại chỗ, Vương Thiết Thụ thì vui vẻ không thôi.

Thế chẳng phải là huynh trưởng thừa nhận thân phận của nàng hả? Trong nhất thời, Vương Thiết Thụ lại bắt đầu thẹn thùng, nàng ngượng ngùng nhìn về phía Tề Hùng nói:

“Huynh trưởng, chuyện khó xử như vậy sao ngươi có thể nói trước mặt người ngoài. Ta và Hồng ca còn chưa chính thức bái đường đâu.”

Ọe…

Tề Hùng gắng chịu đựng, những lời ngươi vừa nói kia đều là lời nói nhảm sao? Hiện giờ thẹn thùng là cái quỷ gì, chẳng phải do ngươi tự nói ra sao.

Thế nhưng vừa nghĩ tới một nghìn vạn linh thạch cực phẩm, Tề Hùng chỉ có thể nén cười nói:

“Thiết Thụ, dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn, nói lúc nào cũng thế.”

Lão thất phu Hồng Tôn kia, ngươi muốn tông môn trả nợ cho ngươi hả? Ở đó nằm mơ đi, hôm nay bổn tọa sẽ dạy ngươi cái gì gọi là di hoa tiếp mộc.

Nhưng mà, một giây sau lời của Vương Thiết Thụ khiến Tề Hùng cứng đờ cả người.

“Tất cả nghe theo sắp xếp của huynh trưởng.”

Ngươi xong chưa, lời do ngươi nói, ta sắp xếp cái mẹ gì được?

“Thạch Tùng.”

“Đến ngay.”

“Chuyện giấy nợ ngươi xử lý, còn chuyện vừa rồi dựa theo quy củ tông môn xử lý.”

Tề Hùng giao giấy nợ cho Thạch Tùng, sau đó rời đi ngay. Hắn không chịu nổi nữa rồi.

Còn Thạch Tùng cầm giấy nợ cũng ngây ngẩn cả người, lại tới phiên ta à? Ta đường đường là Đường chủ Chấp Pháp Đường, ngươi coi ta thành tiểu đệ làm việc vặt sao?

Thế nhưng ai bảo hắn không có cách nào, quan hơn một cấp đủ giết chết ngươi, người ta là đại sư huynh là Tông Chủ, hắn chỉ là sư đệ, là Đường chủ mà thôi!

Sau đó Thạch tùng dẫn Vương Thiết Thụ, Trần Vượng và Đại Trưởng Lão trận tông về Chấp Pháp Đường.

Dưới sự làm chứng của hắn, Vương Thiết Thụ trả giúp Hồng Tôn một nghìn vạn linh cực phẩm. Nhìn đống linh thạch tỏa ánh sáng bốn phía Thạch Tùng không khỏi cảm thán một câu, đám luyện khí sư, luyện đan sư này giày thật.

Giải quyết xong chuyện giấy nợ, tiếp theo tới chuyện đánh nhau.

Đơn giản là chút bồi thường tỏ thành ý xin lỗi, số lượng này chẳng là gì với tông môn giàu chảy mỡ như Thiết Tượng Cốc và Trận Tông cả, chuyện nhỏ thôi.

Giải quyết xong mọi chuyện nhưng Vương Thiết Thụ và Trần Vượng nhìn nhau vẫn không vừa mắt. Chẳng qua e ngại Thạch Tùng cảnh cáo nên hai người cũng không ra tay nữa, nhưng hiển nhiên đấu khẩu khó mà tránh được.

“Hồng Tôn cũng xứng ở động phủ lớn như vậy à? Theo lý động phủ kia phải thuộc về đại ca ta.”

“À, Hồng ca ta chứa chấp đại ca ngươi đã là ân tình lớn rồi, ngươi lấy đâu là mặt mũi nói lời này.”

“Ngươi nói chuyện cho cẩn thận.”

“Ta cứ nói thế đấy, sao nào?”

“Ngươi… Được, ngươi chờ đó cho ta.”

“Chờ thì chờ, ta sợ ngươi chắc.”

Hai người cãi lộn rời khỏi Chấp Pháp Đường, Thạch Tùng nhìn thấy chỉ thấy khóe mắt giật giật, hắn quay đầu nói với chấp sự bên cạnh.

“Đi theo giám sát bọn hắn, ai dám ra tay thì bắt lại ngay, không cần khách khí.”

“Hả, ta đi à?”

“Ngươi không đi thì ta đi chắc?”

“Vâng.”

Nhưng sau đó không có chuyện gì xảy ra nữa, một đêm an ổn trôi qua, tới sáng ngày thứ hai, Chủ Phong Đạo Nhất tông được trang hoàng một bộ dáng hoàn toàn mới.

Trên quảng trường, xếp đầy bàn thấp và bồ đoàn.

Linh quả, tiên tửu cũng phân phối đầy đủ.

Hôm nay là lễ mừng Đạo Nhất tông tổ chức nghênh đón Thanh Thạch. Thời gian dần trôi qua, tất cả các đại tông môn lần lượt trình diện, dưới sự dẫn dắt của chấp sự Đạo Nhất tông ngồi vào vị trí.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play