Cả hai nhìn nhau rồi lập tức sải bước vào trong động phủ, tìm kiếm từ trong ra ngoài nhiều lần nhưng đều không tìm thấy Hồng Tôn.
“Người đâu rồi? Đi đâu mất rồi?”
Lần nữa trở lại tiền viện, Tề Hùng tức giận nhìn Ngô Thọ quát lớn, Ngô Thọ lắc đầu không dám lên tiếng, làm sao ta biết hắn đi đâu chứ, ta đâu phải phụ thân của hắn.
“Đi.”
Tề Hùng lập tức lao thẳng về phía động phủ của Thanh Thạch, lần này không chần chừ gì nữa, hắn giơ một chưởng lên, trực tiếp phá vỡ trận pháp, sau đó đạp cửa xông vào.
Kết quả tương tự, không có ai trong động phủ.
Bây giờ Tề Hùng thực sự không thể kìm nén được nữa, buổi lễ chết tiệt này sắp bắt đầu, nhân vật chính lại biến mất, còn làm ăn được gì nữa.
“Rốt cuộc hai cái lão già này đi đâu rồi?”
Một khắc sau, tất cả các Trưởng Lão và Chấp Sự của Thần Kiếm Phong lần lượt xuất quan và chạy đến động phủ của Hồng Tôn, nhìn thấy Tề Hùng mặt đen như đáy nồi, mọi người đều mơ hồ bối rối, không hiểu đã xảy ra chuyện gì?
“Nói cho ta biết, Hồng Tôn và Thanh Thạch rốt cuộc đi đâu rồi?”
Hắn nghiến răng hỏi, các Trưởng Lão của Thần Kiếm Phong nghe xong còn khó hiểu hơn cả Tề Hùng.
“Phong chủ và Đại Trưởng Lão không ở đây sao?”
“Làm sao có thể, bọn họ còn bế quan sớm hơn chúng ta mà?”
Mọi người cũng không biết, thấy vậy, ánh mắt Tề Hùng càng ngày càng lạnh đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra các Trưởng Lão không có nói dối, bọn họ thật sự không biết.
Nói cách khác, hai lão già này đã bí mật trốn ra ngoài.
Hắn ta không thể hỏi ra bất cứ điều gì nữa, vì vậy Tề Hùng đứng dậy, dẫn theo Ngô Thọ rời đi ngay lập tức.
Sau khi hai người đi khỏi, các Trưởng Lão và Chấp Sự của Thần Kiếm Phong vẫn còn ngơ ngác, ai nấy đều đoán xem Phong Chủ và đại Trưởng Lão đã đi đâu.
Cho đến khi một trong những Trưởng Lão thốt lên một câu.
“Chẳng lẽ Phong Chủ đến doanh trại gần biển ư?”
“Mẹ kiếp.”
Giọng nói vừa phát ra, tất cả mọi người sửng sốt trong chốc lát, sau đó bọn họ rất nhanh phản ứng lại.
Họ đã hiểu ra rồi, Phong Chủ bọn họ căn bản không có bế quan.
Tất cả đều bị lừa rồi, người ta đến doanh trại gần biển để ăn uống no say, chỉ có họ vẫn còn ở đây bế quan miệt mài tu luyện.
Có thể nói tâm tình nhất thời cực kỳ khó chịu, chẳng phải đã đồng ý cùng bế quan rồi sao.
“Nhưng doanh trại gần biển có đại trận, Phong chủ làm sao vào được?”
“Trên đời này làm gì có cái gì tuyệt đối, chỉ cần trả giá một chút, tất nhiên có cách để tiến vào.”
Tâm tình bùng nổ ngay lập tức.
Cũng có người đề xuất đi doanh trại gần biển, nhưng lập tức bị cự tuyệt, bởi vì nếu muốn qua mặt đại trận, Trưởng Lão cũng có thể tìm biện pháp liều lĩnh để vượt qua, nhưng Chấp Sự thì hiển nhiên làm không được, vì vậy đừng mơ đi doanh trại gần biển nữa.
Đột nhiên họ có cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi.
Các đệ tử đi doanh trại gần biển, Phong Chủ và đại Trưởng Lão cũng đi luôn, chỉ để lại bọn họ ở trong tông môn.
Không phải nói là tình nghĩa huynh đệ quý hơn vàng sao?
Một Chấp Sự không cam tâm kêu lên, cùng lúc đó Tề Hùng, người đã trở lại chủ phong, ngay lập tức gọi tìm Tuyệt Ảnh, nàng không biết là có chuyện gì, nhưng nàng vừa bước vào chủ điện, lập tức bị Tề Hùng la mắng một trận vào mặt.
“Ảnh Phong các ngươi làm ăn thế nào hả? Hai người lớn như vậy, nói mất là mất, Ảnh Phong các ngươi không hề phát giác chút nào sao?”
Người bị mắng cảm thấy bối rối không hiểu gì cả, đợi sau khi Tề Hùng mắng xong, Tuyệt Ảnh mới lạnh lùng hỏi.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Xảy ra chuyện gì ư? Hồng Tôn và Thanh Thạch đều không còn nữa, hai người lớn như vậy không còn đây nữa, ngươi cảm thấy đã xảy ra chuyện gì?”
Không còn? Tuyệt Ảnh nghi ngờ nói.
“Chết rồi sao? Không thể nào, Hồng Tôn sư huynh tu vi Thánh Cảnh, thọ nguyên sung túc, làm sao có thể được?”
“Mẹ kiếp không còn ở đây mà ta đang nói là biến mất rồi, không phải là chết, họ mất tích rồi, bùm một phát là biến mất không chút dấu vết, hiểu không?”
“Ồ, vậy thì sao?”
Tính cách Tuyệt Ảnh lạnh lùng là thế, từ nhỏ nàng đã như vậy, rất ít nói chuyện, điểm này rất giống với Liễu Sương, cho nên khi nàng đối mặt Tề Hùng đang tức giận, sắc mặt của nàng từ đầu đến cuối đều không thay đổi.
Nhưng nàng càng như vậy, Tề Hùng càng không thể khống chế cảm xúc của mình, hắn gầm lên.
“Năm ngày nữa sẽ bắt đầu buổi lễ, nhân vật chính thì biến mất, vậy thì tiến hành nghi lễ gì nữa? Ngươi có từng thấy hôn lễ nào mà không có tân lang bao giờ chưa?”
“Vậy thì hủy đi là xong.”
“Tấm thiệp mời chết tiệt của ta đã gửi đi rồi, giờ hủy bỏ kiểu gì? Tìm đi, hãy bảo người của Ảnh Phong ngươi đi tìm cho ta, cho dù ngươi có đào ba tấc đất lên cũng phải tìm cho được hai lão già này ra cho ta.”
“Vâng.”
Mặc kệ Tề Hùng đang tức giận, Tuyệt Ảnh gật đầu đáp lại rồi quay người rời đi.
Thật trùng hợp, vào thời điểm này, Trưởng Lão Bách Thảo Phong cùng với một số Chấp Sự đến cầu kiến Tề Hùng.
Bọn họ không đến Chấp pháp đường, bởi vì bọn họ biết đến đó cũng vô ích, Thạch Tùng không xử nổi Ngọc Nữ Phong, nếu không, tháng này hắn đã không tức điên lên như vậy.
Vì vậy, mấy người họ trực tiếp kiện lên Tông Chủ.
Có điều họ lựa chọn thời cơ không đúng lúc.
Một Chấp Sự nhanh chân bước vào, nói với Tề Hùng.
“Tông chủ, Bách Thảo Phong”
“Cút!”
Hắn còn chưa nói xong, chủ tọa phía trên đã truyền đến một tiếng hét giận dữ.
Hắn không dám nói nữa, rồi lui ra khỏi đại điện và nói với Trưởng Lão Bạch Thảo Phong.
“Ngày khác quay lại thôi, Tông Chủ đang nổi trận lôi đình.”
“Chuyện gì vậy?”
“Hình như là chuyện của Thần Kiếm Phong.”
Tề Hùng đang nổi cơn thịnh nổ ở đây, nhưng Hổ Lĩnh cách đó hàng trăm ngàn dặm, cũng gầm lên vào lúc này, tiếng hổ gầm vang vọng lại trong núi rừng.
Một con hắc hổ khổng lồ hướng lên trời kêu rống, khí tức Yêu Vương đáng sợ bao phủ bốn phía, không cần phải nói, đây đương nhiên chính là Hắc hổ Yêu Vương.
“Đạo Nhất tông, bổn vương không đội trời chung với ngươi.”
Về phần tại sao hắn tức giận, thật ra rất đơn giản, bởi vì một kho báu của hắn lại bị đánh cắp, hơn nữa tên trộm đáng chết đó còn để lại lời nhắn được khắc trên tường.
“Hắc Hổ Yêu Vương, việc Thần Kiếm Phong có thể làm được thì ta cũng làm được, hôm nay ta trộm bảo bối của ngươi, hôm khác chắc chắn ta sẽ tóm ngươi làm món hầm thịt hổ, ngươi rửa sạch cổ mà chờ ta.”
Đã ký, tiên tử ăn cơm.
Lần thứ hai, đây đã là lần thứ hai, những đệ tử Đạo Nhất Tông này chỉ nhắm vào một mình Hắc hổ hắn hay sao?
Nghe thấy tiếng gầm của Hắc hổ, lần này Sát hổ ở bên cạnh đã học cách khôn ngoan hơn, thay vì nói về việc trả thù, hắn ta bèn an ủi.
“Đại vương bớt giận, Đạo Nhất Tông thế lực cường đại, không nên tùy ý khiêu khích, hay là chúng ta nhịn lần này, lui một bước tốt hơn.”
Vốn nghĩ rằng như vậy đã ổn thỏa, nhưng trong giây tiếp theo, móng vuốt của Hắc Hổ lập tức tấn công dữ dội, một cái tát mạnh khiến nó bay ra ngoài, theo sau là tiếng chửi rủa giận dữ của Hắc hổ.
“Ta nhịn cái đầu ngươi, ta đã chịu đựng hết nổi rồi, bổn vương sẽ san bằng Đạo Nhất tông.”
Sát Hổ lại bay ra ngoài một lần nữa, trong miệng phun ra ngụm máu lớn, khóe mắt ào ạt chảy ra hai hàng nước mắt.
Thời gian này thật khó sống, nói kiểu gì cũng vẫn bị đánh, nó nhìn Hắc Hổ Yêu Vương đang vô cùng tức giận thì tỏ vẻ xem thường.
Ngươi có bản lĩnh đi tìm Đạo Nhất tông đi, lấy ta trút giận thì có bản lĩnh gì.
Hắc Hổ gào rống xong cũng không dám giết tới Đạo Nhất tông, xám xịt cụp đuôi đi vào đại điện Hổ Lĩnh Yêu Vương.
Xem ra nó cũng không ngu xuẩn như vẻ bề ngoài. Hoặc cũng có thể nói lúc ở doanh trại gần biển nó bị Hồng Tôn dọa sợ, lão già ấy quả nhiên không phải người, ra tay quá đáng.
“Hắc Hổ tới rồi à.”
Hắc Hổ vừa vào đại điện thì đã thấy Trí Hổ, Hắc Hổ cùng vài tên Yêu Vương khác của Hổ Tộc ở đấy, Trí Hổ chủ động mở miệng gọi nó.
Thế nhưng bây giờ Hắc Hổ đâu có tâm tình nói nhảm, nó vừa vào đã mở miệng nói thẳng.
“Bên tộc Giao Long kia còn phải đợi tới bao giờ?”
Hắn đã không chờ nổi muốn diệt sạch Đạo Nhất Tông.
Ba tiếng Đạo Nhất Tông đã sắp thành tâm ma của nó. Một ngày Đạo Nhất Tông chưa diệt, nó cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Trí Hổ nghe vậy mở miệng trả lời:
“Chắc sắp rồi.”
“Dùng huyết mạch truyền âm, ta muốn tự liên hệ Long Vương.”
Hắc Hổ nghiến răng. Trí Hổ và vài tên Yêu Vương khác thấy thế cũng không ngăn cản.
Chúng nó đã biết chuyện bảo khố bị trốm lần nữa, có thể hiểu được tâm tình bây giờ của Hắc Hổ. Nhắc tới nó cũng thảm, đường đường là Hổ Lĩnh Yêu Vương, lại liên tục vị đệ tử Đạo Nhất Tông trộm bảo khố, còn suýt chút nữa bị đánh chết, đổi lại là chúng nó gặp phải cảnh như vậy đã sớm không chịu nổi.
Hắc Hổ tự mình liên hệ với tộc Giao Long, Long Vương bên kia trả lời nhanh chóng.
“Sự việc có chút biến hóa, đệ tử Thần Kiếm Phong bày kế hãm hại tộc Giao Long ta.”
Hả? Hắc Hổ Yêu Vương nghe tới đây thì nghiến răng nghiến lợi. Thần Kiếm Phong, lại là Thần Kiếm Phong!
“Có chuyện gì vậy?”
“Không phải chuyện lớn gì, chúng dùng những thủ đoạn âm hiểm, diệt hết hơn ba mươi vạn thiên kiêu Thủy Tộc ta, chẳng đáng gì.”
Nghe được câu trả lời của Lão Long Vương, Hắc Hổ Yêu Vương, Huyết Hổ Yêu Vương, Trí Hổ Yêu Vương cùng lộ ra vẻ mặt cổ quái, đưa mắt nhìn nhau. Lão Long Vương này có bệnh à?
Bị người ta giết hơn ba mươi vạn Thủy Tộc rồi còn bảo chẳng đáng?
Dù cảm thấy Thủy Tộc Đông Hải xui xẻo, nhưng Trí Hổ Yêu Vương cũng không thể để lão Long Vương mất sạch mặt mũi vào lúc này.
“Thủy Tộc Đông Hải vô cùng vô tận, với Long Vương mà nói, hơn ba mươi vạn Thủy Tộc không đáng là gì thật.”
Có Yêu Vương nghe vậy thì khinh thường cười, ngươi có dám tin lời ngươi nói không?
Hơn ba mươi vạn, ngươi để cho Đạo Nhất tông tới Hổ Lĩnh giết ba mươi vạn yêu thú thử xem, nhìn ngươi có lòng đau như cắt không.
Thế nhưng trước mắt mọi người là minh hữu, lời này cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng, không có ai đứng ra chọc thủng tầng cửa này.
Hắc Hổ thì trực tiếp chuyển chủ đề, hỏi: “Chuyện đại trận gần biển thế nào?”
“Yên tâm, bổn Vương đã phá giải quỷ kế của Thần Kiếm Phong, bọn chúng sẽ không còn cơ hội. Phương pháp phá giải ta nắm lòng trong tay.”
Lão Long Vương tràn đầy tự tin nói, dáng vẻ còn khôn ngoan hơn cả Trí Hổ Yêu Vương.
Thực tế đúng như thế thật. Đông Hải Long Cung, lão Long Vương cắt đứt liên lạc với Hắc Hổ, nhìn quanh các Yêu Vương ở đây, cười khẩy một tiếng:
“A, Thần Kiếm Phong cho rằng dùng thủ đoạn bỉ ổi này có thể đối phó được bổn vương? Quả thực buồn cười.”
Khoảng chừng ba, bốn ngày trước, lão Long Vương đã nhắc nhở người bên cạnh, bắt đầu phát hiện bất thường.
Việc này cũng chẳng bất ngờ, dù sao cầu viện liên tục chắc chắn có vấn đề.
Lúc mới bắt đầu thì lý do chiến cuộc kịch liệt, tiếp đó là cần quân trấn thủ, rồi vô vàn nhưng lý do khác để xin thêm viện binh, số lượng càng ngày càng lớn.
Những tin tức gửi về chân thận đáng tin.
Mới đầu lão Long Vương còn mừng rỡ vì cảm thấy những thiên kiêu Thủy Tộc không để bản thân thất vọng, còn phái cả Nhị Thái Tử tới.
Về phần kết quả, giống hệt với Tam Thái Tử, có đi không có về, chỉ truyền âm bằng huyết mạch, ngoài ra không còn gì khác.
Mãi tới khi có Yêu Vương nhắc nhở lão Long Vương:
“Vương đại nhân, chuyện này có điểm cổ quái, đại quân Thủy Tộc phái ra như dùng bánh bao thịt đánh chó, e rằng có vấn đề.”
Tới tận đây, lão Long Vương mới như tỉnh mộng, không phái viện binh đi nữa, lúc thu được truyền âm của Tam Thái Tử và Nhị Thái Tử thì chỉ bảo hai người nhanh chóng quay về Đông Hải, chờ gặp mặt thì bàn tiếp.
Lão Long Vương vừa nói xong thì Nhị Thái Tử lại truyền tin tới.
“Nhi tử bái kiến phụ vương, chúc phụ vương thọ tỷ nam sơn, hùng bá Đông Châu.
Hôm nay ta và tam đệ suất lĩnh thiên kiêu Thủy Tộc ta đánh vào Đông Châu, chiếm được mười tám thành trì của con người ở bên ngoài doanh trại gần biển. Số thành trì lớn, khẩn cầu phụ vương phái thêm thiên kiêu Thủy Tộc tới trợ giúp trấn thủ mười tám thành trì này.”
Đây đúng là thanh âm Nhị Thái Tử, thế nhưng nội dung bên trong khiếm dám Yêu Vương ở đây giận dữ không thôi. Thần Kiếm Phong khinh người quá đáng, coi chúng thành kẻ ngu si sao?
Còn dám nói đánh vào Đông Châu, chiếm được mười tám thành trì của nhân loại.
Lấy thực lực ít ỏi của các ngươi chỉ sợ vừa ra khỏi trận pháp đã bị nhân tộc diệt sạch, có thể đi được mười dặm đã tính tài giỏi.
Lão Long Vương vung tay phá tan tinh huyết. Lão Long Vương lộ ra gương mặt cơ trí cười nói:
“A, thủ đoạn nhỏ như thế còn muốn gạt bổn vương? Quả thực mơ mộng hão huyền. Chờ bổn vương phá vỡ trận pháp nhất định sẽ ăn tươi từng tên đệ tử Thần Kiếm Phong.
Lão Long Vương đã nhìn thấu tất cả. Mà trong doanh trại gần biển, đám người Hồng Tôn, Thanh Thạch, Diệp Trường Thanh, Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Từ Kiệt, Lục Du Du, Vương Dao đang ngồi vây tròn tại một chỗ.
Họ đã gửi huyết mạch truyền tin được một canh giờ, thế nhưng mãi vẫn chưa thấy Lão Long Vương trả lời, ngày hôm qua cũng là như thế.
Trước mắt, nguyên liệu nấu ăn dự trữ đã tưới đáy, cần phải bổ sung ngay. Sắc mặt ai cũng nhăn nhó, đương nhiên ngoại trừ Diệp Trường Thanh. Lúc này hắn đang vác bình trà lớn nhàn nhã thưởng thức.
“Sợ là lão cá chạch kia phát hiện bất thường rồi.”
Gương mặt Thanh Thạch cau có, như vậy tức là bọn họ không có khả năng lừa gạt kiếm nguyên liệu nấu ăn nữa.
Hồng Tôn ở một bên uống một hớp rượu bĩu môi nói:
“Nói nhảm, ngươi lừa người ta một tháng như vậy còn không phát hiện được vậy nó đâm đầu vào bông tự tử cho rồi.”
“Ngươi nói vậy chẳng phải trách ta? Có bản lĩnh ngươi đứng ra.”
Thanh Thạch nghe vậy thì không vui nói. Một tháng này, vì vấn đề nguyên liệu nấu ăn, hắn nghĩ nát óc, dùng đủ loại lý do chỉ để lão cá chạch kia đưa thêm ít nguyên liệu nấu ăn tới.
Còn lão tửu quỷ kia thì sao, không giúp cái gì, chỉ biết mỗi ăn, bây giờ còn quay sang nói đểu hắn.
Không có truyền âm của Thanh Thạch ta, ngươi không có một cái vảy cá mà ăn.
Hồng Tôn nghe vậy cũng không tức giận, dáng vẻ hắn ung dung.
“Chắc chắn lão cá chạch kia đã phát hiện vấn đề, không cần suy đoán nữa. Tiếp theo không dễ lừa nguyên liệu nấu ăn nữa, vì vậy ta cảm thấy chúng ta có thể đổi lại cách suy nghĩ.”
“Ngươi nói đổi thế nào?”
“Đơn giản, nguyên liệu không tự đưa tới vậy chúng ta đi ra ngoài lấy là được.”