Nghe Triệu Chính Bình nói lần này Tiểu Bạch chính là đại công thần, mắt Trần Mục đỏ lên.

Nhưng khi hắn còn chưa kịp nói chuyện, chúng đệ tử trước một bước liên tục mở miệng nói.

“Trần sư huynh bị làm sao vậy?”

“Đúng vậy, trước đó không phải Trần sư huynh đi cùng Tiểu Bạch hay sao? Sao lại tách ra?”

“Có lẽ trên đường xảy ra chuyện?”

Lúc này chúng đệ tử mới phản ứng lại, Trần Mục cũng đi Thiết Tượng cốc.

Chỉ là tại sao hắn lại chật vật như vậy?

Nghe chúng đệ tử nghị luận, Trần Mục nắm chặt trường kiếm trong tay, trừng mắt nhìn Tiểu Bạch nói.

“Bớt nói nhảm, nghiệt súc, có dám ra đánh một trận với ta hay không, ta không giết chết ngươi, tên ta không phải là Trần Mục nữa.”

“Sư đệ, ngươi bình tĩnh một chút, có chuyện gì thì nói rõ cho mọi người cùng nghe.”

“Còn có cái gì để nói, hôm nay có nó không có ta, có ta không có nó.”

“Nhưng Tiểu Bạch là tọa kỵ của Trường Thanh sư đệ a.”

“Ta…”

Cuối cùng, dưới sự khuyên giải của Triệu Chính Bình, Trần Mục rốt cục cũng chậm rãi nói ra mọi chuyện.

Lúc đi cũng không có gì, lúc trở về, đi tới Viêm Mộ Sơn, không biết vì cái gì, một đại yêu Thiên Yêu cảnh đột nhiên phát điên.

Phản ứng đầu tiên của Trần Mục chính là chạy trốn, mặc dù hắn là đệ tử nội môn đứng đầu của Thần Kiếm phong, nhưng tu vi cũng chỉ có Nguyên Anh cảnh viên mãn, tất nhiên sẽ không địch lại đại yêu cảnh giới Thiên Yêu.

Nói tới đây, ánh mắt Trần Mục đỏ bừng nhìn về phía Tiểu Bạch, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ai ngờ con nghiệt súc này lại lấy ta làm mồi nhử, để nó tự mình thoát thân, may mắn ta gặp được Vương sư đệ, hai người liên thủ, mới có thể may mắn chạy trốn trở về.”

Vương sư đệ trong miệng Trần Mục chính là người đi cùng với hắn, cũng là đệ tử nội môn của Thần Kiếm phong, nhưng khi trước ra ngoài rèn luyện, không có ở trong tông môn.

Lần này gặp được Trần Mục, nghe nói Thần Kiếm Phong đã tiến vào doanh trại gần biển, cho nên cùng hắn tới đây.

Thấy Trần Mục cảm kích nhìn về phía mình, Vương sư đệ có chút mất tự nhiên cười.

Nhưng Trần Mục đang trong cơn tức giận, cũng không chú ý những thứ này, vẻ mặt vẫn một mực phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiểu Bạch.

Biết được sự tình, chúng đệ tử đều lâm vào trầm mặc.

Đừng nhìn Thần Kiếm Phong ngày thường có thể nói là không từ thủ đoạn, nhưng việc vứt bỏ sư huynh đệ, tuyệt đối là phạm vào đại kỵ, nhất là khi đối mặt với địch nhân.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt chúng đệ tử nhìn Tiểu Bạch cũng trở nên không tốt, ngay cả Diệp Trường Thanh cũng lộ vẻ trách cứ.

Người một nhà với nhau, đánh nhau như thế nào cũng được, nhưng khi đối mặt với kẻ thù bên ngoài, há có thể vứt bỏ đồng đội, một mình sống tạm bợ đây?

Đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiểu Bạch vẻ mặt sốt ruột không ngừng kêu loạn, vỗ cánh, hình như là đang giải thích cái gì đó.

Chỉ là tên này hiện tại còn chưa thể nói ra tiếng người, cho nên mọi người cũng không biết nó đang nói cái gì.

“Tiểu Bạch, ngươi lần này.”

Tiến lên, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Tiểu Bạch, đang định nói cái gì đó, đột nhiên bên ngoài trận pháp truyền đến một cơn chấn động.

“Có người đang công kích trận pháp.”

Sự việc lớn như vậy, trong nháy mắt đã khiến cho chúng đệ tử chú ý tới, nhất là phương hướng này không phải là Đông Hải, mà là đến từ Đông Châu.

Ai đang công kích trận pháp? Chẳng lẽ lại là yêu thú Hổ Lĩnh?

Không dám chậm trễ, chúng đệ tử rất nhanh đã chạy tới cửa trận pháp, chỉ thấy hai con chim lớn màu xanh đang điên cuồng công kích trận pháp.

“Thanh Vũ Phượng Hoàng?”

Triệu Chính Bình liếc mắt một cái đã nhận ra hai con yêu thú này, gọi chung là Thanh Vũ Phượng Hoàng, giống đực gọi là Thanh Vũ Phượng, giống cái gọi là Thanh Vũ Hoàng, trong cơ thể có một tia huyết mạch Phượng Hoàng.

Bình thường, Thanh Vũ Phượng Hoàng đều gồm một đực một cái đi với nhau, rất ít khi xuất hiện tình huống đơn độc.

Chỉ là Thanh Vũ Phượng Hoàng công kích đại trận làm gì?

Mọi người nhìn Thanh Vũ Phượng Hoàng bên ngoài điên cuồng công kích trận pháp, trong lòng đều có chút nghi hoặc.

“Chính là nó, chính là con đại yêu này một đường đuổi theo ta cùng Vương sư đệ.”

Lúc này, Trần Mục lớn tiếng quát, liếc mắt một cái liền nhận ra con Thanh Vũ Phượng kia.

Mà nghe vậy, Diệp Trường Thanh nhíu mày, nhìn Tiểu Bạch vẫn không ngừng kêu lêb bên cạnh mình, cố gắng muốn giải thích, giống như biết được điều gì đó.

“Trần Mục sư huynh, lúc trước ngươi nói đại yêu truy đuổi các ngươi chỉ có một con?”

“Không sai.”

“Nhưng Thanh Vũ Phượng Hoàng mọi người đều biết là thành đôi, nếu Thanh Vũ Phượng truy đuổi các ngươi, vậy Thanh Vũ Hoàng thì sao? Không có lý do gì không hiện thân.”

“Cái này”

Trần Mục cũng cảm thấy kỳ quái, thấy thế, Diệp Trường Thanh lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch.

“Cho nên Thanh Vũ Hoàng bị ngươi dẫn đi hả?”

Nghe vậy, Tiểu Bạch liên tục gật đầu, một mặt “ngươi rốt cục cũng hiểu, cũng không phải là lỗi của ta mà”.

Chân tướng được phơi bày rõ ràng, Tiểu Bạch không phải là vứt bỏ Trần Mục một mình chạy trốn, mà là dẫn Thanh Vũ Hoàng đi.

Trong lòng vô cùng xấu hổ, Trần Mục ngượng ngùng nhìn về phía Tiểu Bạch, áy náy nói.

“Tiểu Bạch, ta…”

Lúc này đến phiên Tiểu Bạch khó chịu, trực tiếp nghiêng đầu, cũng không nhìn Trần Mục, trong miệng bất mãn kêu hai tiếng.

Đối với việc này, Trần Mục tất nhiên không giận, ai bảo hắn hiểu lầm Tiểu Bạch chứ.

Đúng lúc này, Thanh Vũ Phượng bên ngoài trận pháp giận dữ mở miệng nói.

“Nhân loại hèn hạ, trộm bảo bối của ta, có bản lĩnh thì cả đời các ngươi cũng đừng đi ra.”

Lời này vừa nói ra, chúng đệ tử ngẩn người, sau đó đều không hiểu ra sao.

“Bảo bối? Bảo bối nào?”

“Không biết, hình như là có người trộm bảo bối của nó, cho nên một đường đuổi giết tới nơi này.”

“Hai con chim ngốc này, bảo bối của ngươi bị mất, sao lại đuổi tới doanh trại gần biển, không biết gần đây Thần Kiếm Phong chúng ta đóng quân ở doanh trại gần biển, chưa từng rời đi sao?”

“Đúng đấy, không biết động não.”

Bảo bối của nó bị đánh cắp, sao lại tìm tới doanh trại ngoài khơi của bọn họ chứ.

Mọi người nghị luận, duy chỉ có Vương sư đệ kia sắc mặt quái dị, mà Trần Mục lúc này cũng phảng phất ý thức được cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Vương sư đệ, trên mặt lộ ra một tia tươi cười “ôn hòa” nói.

“Vương sư đệ, người nghiệt súc nói này không phải là ngươi chứ?”

Nghe vậy, Vương sư đệ ngượng ngùng cười một tiếng, mắt không hề chớp nói.

“Sao có thể chứ, sư huynh…”

“Ồ, phải không? Sư đệ suy nghĩ cho rõ rồi lại nói, sư huynh hiện tại đang rất tức giận đây.”

Không biết từ khi nào, trên cổ đã bị một thanh trường kiếm kề lên, mũi kiếm lạnh lẽo, lại phối hợp với nụ cười “ôn hòa” của Trần Mục, Vương sư đệ nuốt nước miếng xuống, mới lắp bắp nói.

“Cái kia, ta không phải là cố ý, lúc ấy thấy sư huynh lửa giận ngút trời, sư đệ cũng không dám nói.”

Nghe Vương sư đệ giải thích, nụ cười của Trần Mục càng thêm “ôn hòa”.

Hắn mới thắc mắc, không hiểu vì sao, con Thanh Vũ Phượng kia lại đột nhiên nổi giận, hơn nữa không nói rõ liền ra tay với mình cùng Tiểu Bạch, hoàn toàn không có một lý do nào.

Hóa ra là do tiểu tử ngươi gây họa.

Sau khi gặp lại, tiểu tử này cũng không nói, khiến Trần Mục còn tràn đầy cảm kích, cho rằng Vương sư đệ cứu mình, nếu không có sư đệ, hai người không liên thủ với nhau, chỉ sợ hắn không thể chạy thoát.

Thì ra sau tất cả đều là bởi vì tiểu tử nhà ngươi.

Kiếm phong lần nữa lại tới gần, đã dán lên cổ Vương sư đệ, xúc cảm lạnh lẽo làm cho Vương sư đệ trong nháy mắt giật mình, vội vàng mở miệng nói.

“Sư huynh bình tĩnh, sư đệ không phải cố ý giấu diếm, thật sự là trạng thái lúc ấy của ngươi quá dọa người, ta cũng không dám nói a.”

“Nói như vậy thì là lỗi của ta rồi?”

“Không không không không, lỗi của ta, là lỗi của ta.”

“Sư đệ ngươi nói xem, ta một mình đi Thiết Tượng cốc chế tạo bảo đao, có vất vả hay không?”

“Vất vả vất vả.”

“Vất vả thì thôi, trên đường trở về còn không hiểu vì sao lại bị một đại yêu cảnh giới Thiên Yêu đuổi giết, có oan uống hay không?”

“Oan uổng oan uổng.”

“Một đường chạy trốn, thủ phạm ở bên cạnh ta, ta vẫn luôn cảm kích hắn, ngươi nói ngươi có nên chết hay không?”

“Đáng chết, không không không, không phải, sư huynh, ta thật sự không cố ý mà.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play