Nhìn con Giao Long khí tuyệt bỏ mình, đông đảo đệ tử ở đây đều lâm vào trầm mặc, tựa như mặc niệm cho nó.
Tiểu sư muội càng thè lưỡi, vẻ mặt ngượng ngùng đối nói với con Giao Long này.
“Thật sự xin lỗi, ta không cố ý.”
Có thể thấy, cho dù đã chết, con Giao Long này vẫn không thể nhắm mắt lại.
Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là do Diệp Trường Thanh phá vỡ trầm mặc.
Đi tới trước mặt một con Giao Long khác, mà đối với việc này, con Giao Long này vội vàng kêu to.
“Gượm đã, không cần phiền toái ngươi, ha, ta tự mình làm.”
Lập tức rất dứt khoát tự sát bỏ mình.
Dù sao cũng phải chết, còn không bằng ra đi thoải mái một chút, những đệ tử Thần Kiếm Phong này, ai nấy đều là ma quỷ.
Mình còn chưa mở miệng, lại chết một con nữa, Diệp Trường Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể đem tầm mắt nhìn về phía những con Giao Long khác.
“Hừ, thà chết chứ không chịu nhục.”
“Giao Long nhất tộc ta cũng không sợ chết.”
“Thà đứng chết, chứ tuyệt đối không sống quỳ.”
Theo tầm mắt của Diệp Trường Thanh, từng con Giao Long không chút do dự lựa chọn tự sát.
Giao Long nhất tộc này cái khác không nói, nhưng một đám đích thật là kiêu ngạo vô cùng, điểm ấy có chút phong phạm của Long tộc, thà chết cũng không chịu làm ô uế kiêu ngạo của Long tộc.
Nhưng có lẽ cũng có một vài nguyên nhân khác đi, dù sao con Giao Long vừa rồi, đúng là có chút thảm.
Ngay cả tay cũng không nhấc lên chút nào, chỉ dùng ánh mắt quét lướt qua một vòng, hơn trăm con Giao Long đã chết hết, trong lúc nhất thời, đông đảo đệ tử phát ra âm thanh hoan hô vui mừng.
“Trường Thanh sư đệ uy vũ.”
“Ta nguyện gọi Trường Thanh sư đệ là át long nhân mạnh nhất thiên hạ.”
“Đúng là một át long nhân, sư đệ nói lời này rất chuẩn.”
Nghe mọi người xung quanh tâng bốc, khóe miệng Diệp Trường Thanh co giật, các ngươi thật sự không biết những con Giao Long này vì sao lại tự sát hả? Hay là muốn giả ngu?
Hoặc là muốn khen ta, để che giấu sự xấu hổ trong lòng?
Nói cho các ngươi biết, Diệp Trường Thanh ta không dễ bị lừa đâu.
Cuối cùng, dưới sự thúc giục của mọi người, Diệp Trường Thanh trở về doanh trại trước, chủ yếu vẫn vì trời đã sáng, đến thời gian chuẩn bị bữa sáng rồi.
Về phần chuyện khác, chư vị đệ tử sẽ xử lý.
Cưỡi Tiểu Bạch trở lại nhà bếp, nhóm Thủy tộc đầu tiên đã được các sư huynh vận chuyển trở về.
Nhìn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn xếp chồng lên nhau, Diệp Trường Thanh tự hỏi nên làm gì.
Suy nghĩ một lúc, quyết định nấu một nồi cháo hải sản.
[Cháo hải sản, vị ngọt tươi ngon, sử dụng các Thủy tộc khác nhau nấu cùng với linh mễ, có công hiệu ôn dưỡng kinh mạch.]
Làm cháo hải sản cũng không quá khó, hơn nữa phối hợp nguyên liệu cũng tương đối tùy ý.
Tôm linh cữu, cua hoàng đế, giáp hoa, sò khô, mực, v.v. tất cả những thứ này có thể nấu chung vào.
Ngoài ra còn có hành lá, rau mùi và các nguyên liệu khác.
Nhóm lửa bắc chảo, từng chiếc nồi lớn được Diệp Trường Thanh đặt lên, Đao Ảnh trong tay bay múa, nguyên liệu nấu ăn rất nhanh đã được xử lý sạch sẽ.
Giống như sợi chỉ đen sau lưng tôm, rửa sạch cua hoàng đế và cắt nhỏ.
Những chuyện này đối với Diệp Trường Thanh mà nói cũng không khó, dù sao đao pháp này cũng không phải luyện cho có.
Không bao lâu thì một nồi cháo hải sản đã bay ra từng đợt hương vị nồng đậm.
Làm không ít, có năm ngàn suất ăn, đủ cho tất cả đệ tử tham chiến.
Chỉ là một lần này tiêu hao cũng không ít, tuân theo tiêu chuẩn mỗi người hai con linh tôm, một con cua hoàng đế, năm vạn thủy tộc hình như cũng không trụ được lâu.
Ngay khi làm xong bữa sáng, chúng đệ tử cũng là lục tục chạy tới nhà bếp, thật giống như là canh sẵn thời gian.
“Thơm quá.”
“Đây có phải là hương vị của biển không?”
“Mẹ kiếp, trước kia sao lại không phát hiện ra, thiệt thòi, đúng là qua thiệt thòi mà.”
Một đám đệ tử không ngừng hít hương thơm, giống như muốn hít khô mùi hương trong không khí.
Bữa sáng hôm nay không cần cướp, mỗi người đều có phần, hơn nữa số lượng rất lớn.
Vẫn là lần đầu tiên ăn một bữa cơm phong phú như vậy, mỗi người không phải dùng chậu, mà bê nồi ra bàn ăn luôn.
Mỗi người một nồi, số lượng tính toán đầy đủ, không nhiều không ít.
“Ha ha, sảng khoái.”
Ôm một con cua cao bằng mình, Từ Kiệt gặm đến mức quên hết tất cả.
Mỗi người một nồi, trước kia, đây là chuyện trong mơ mới có.
Nhìn bộ dáng hắn ăn cua, hai mắt Diệp Trường Thanh trừng muốn lòi ra, bởi vì tên này ăn không nhổ vỏ.
Một cái càng cua lớn như vậy, vỏ cua dày như vậy, hơn nữa còn là nơi cứng nhất, tên hâm này gặm luôn, ăn hết hơn nửa con cua rồi, mà ngay cả một chút cặn cũng không nhổ ra.
Không chỉ có hắn, các đệ tử khác cũng như thế, bao gồm Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao và các nữ đệ tử khác.
Cái miệng kia, quả thực giống như gắn thêm con đao, một ngụm cắn xuống, càng cua vỡ nát, không hề có lực chống cự.
“Cái kia, chư vị sư huynh, cua hoàng đế không phải ăn như vậy.”
Nghe trong miệng mọi người không ngừng truyền ra âm thanh rột rột, Diệp Trường Thanh nhịn không được nhắc nhở, còn tự mình làm mẫu cho mọi người.
Vỏ cua không thể ăn, chỉ ăn thịt cua bên trong, đó là nơi ngon nhất.
Hơn nữa cự giải nhất tộc vốn có hình thể lớn, số lượng thịt cua không ít, hoàn toàn không cần phải cố chấp với vỏ cua nhạt nhẽo vô vị.
Nhưng mà, làm cho Diệp Trường Thanh không nghĩ tới chính là, đối mặt với việc này, chúng đệ tử không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
“Cái này sao có thể vứt đi, Trường Thanh sư đệ, ngươi quá lãng phí.”
“Đúng vậy, vỏ cua này hương vị thật ngon, vô cùng tươi ngọt.”
“Thịt cua ngon, vỏ cua tuy đứng thứ hai, nhưng cũng không thể lãng phí.”
“Xem ra ngươi chưa từng trải qua khổ cực, Trường Thanh sư đệ, lãng phí lương thực là đáng xấu hổ.”
Bị chư vị sư huynh khiển trách một trận, Diệp Trường Thanh há miệng, nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra một chữ nào.
Chỉ có thể yên lặng giơ ngón tay cái lên.
Đúng vào lúc này, cửa sân đột nhiên truyền đến động tĩnh, chúng sư huynh sư tỷ vội vàng ăn, cũng không muốn để ý tới, Diệp Trường Thanh tìm theo tiếng động nhìn lại, trong nháy mắt, bị dọa cho ngây người.
Chỉ thấy ngoài cửa viện, một đệ tử bị thương toàn thân quấn đầy băng gạc, đang cố hết sức bò vào trong viện từng chút một.
Băng gạc vốn trắng tinh kia lúc này đều đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đây là muốn làm gì vậy?
Vội vàng tiến lên đỡ vị sư huynh này lên, Diệp Trường Thanh ân cần hỏi.
“Sư huynh, ngươi làm sao vậy?”
“Ta muốn, đưa cho ta.”
Thương thế nghiêm trọng, hữu khí vô lực nói, nghe vậy, Diệp Trường Thanh không hiểu ra sao, ngươi muốn cái gì? Đã bị thương thành như thế này rồi, ngươi còn muốn gì nữa?
Không rõ nguyên nhân, mở miệng hỏi.
“Sư huynh, ngươi nói rõ ràng một chút, muốn cái gì, cho ngươi cái gì a?”
“Cho ta ăn một miếng.”
Con mẹ nó, lúc này Diệp Trường Thanh chỉ muốn ném hắn ở chỗ này mặccho hắn tự sinh tự diệt, đã thành bộ dáng này rồi, ngươi còn muốn ăn một miếng?
Hơn nữa nếu như mình không nhận nhầm người, thì tên này là một đệ tử tạp dịch.
Đúng là không hợp thói thường, phải biết rằng chỗ ở của đệ tử tạp dịch, cách nhà bếp xa nhất, tên này rốt cuộc làm thế nào mà bò được từ nơi xa như vậy đến đây hả.
Hắn ta không thấy đau sao? Băng gạc kia đã bắt đầu nhỏ máu rồi, khó có thể tưởng tượng dọc theo đường đi hắn đã trải qua những gì.
Mà cuối cùng yêu cầu của hắn chỉ là muốn ăn một ngụm cháo hải sản.
Không hề để ý sắc mặt xanh mét của Diệp Trường Thanh, đệ tử tạp dịch này vẫn một mực gắt gao nhìn chằm chằm từng nồi cháo lớn kia, trong miệng không ngừng nỉ non.
“Cho ta, cho ta ăn một miếng.”