Không hề có lực đánh trả, nhất là thân pháp kia, chẳng khác nào đùa giỡn với bọn nó.
Chỉ lo tự hỏi làm thế nào chém giết những con Giao Long này, lại không phá hư thi thể của chúng, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của chúng nó thay đổi.
Không chỉ có cường giả trẻ tuổi của Giao Long nhất tộc, những thủy tộc khác ở nơi này cũng gặp phải tình huống tương tự.
Bắt đầu từ đệ tử thân truyền, nội môn, ngoại môn, những đệ tử Thần Kiếm Phong này ai nấy đều giống như cắn thuốc, một đám cuồng bạo.
Thiên Kiêu của Giáp Quy nhất tộc, lần trước hắn vẫn có thể đánh tới đánh lui cùng đệ tử nội môn Thần Kiếm Phong, nhưng lúc này đây, đối mặt với đệ tử nội môn, hắn hoàn toàn bị ngược đãi.
Trong những năm qua, hắn tự nhận mình chưa từng lười biếng, nhưng tại sao lại như vậy?
Nhân số ít, nhưng thực lực mạnh a, hơn nữa thủy tộc hoàn toàn không có sĩ khí, có thể nói ngay từ đầu thế trận đã hoàn toàn nghiêng về Thần Kiếm Phong.
Lúc này Diệp Trường Thanh ở trên tường thành cũng chú ý tới điểm này, thấy đệ tử Thần Kiếm Phong ai nấy đều giống như sát thần giáng thế, hắn cảm thấy nhẹ nhõm đồng thời cũng rất kinh ngạc.
“Không đúng, trên người bọn họ đều có thương tích, hơn nữa nhân số lại ít, vì sao cứ có cảm giác càng hung hăng hơn so với lúc trước?”
Không tự mình trải qua, tất nhiên là không có cách nào biết được, các đệ tử của Thần Kiếm Phong vì để ăn được một miếng mà có thể làm đến mức nào.
Mỗi ngày ba lần tranh đoạt thức ăn đã rèn luyện năng lực thực chiến cho đệ tử Thần Kiếm Phong.
Tình trạng hầu như lúc nào cũng bị thương đã tôi luyện ý chí chiến đấu của các đệ tử Thần Kiếm Phong.
Ngày đêm khổ tu, khiến cho thực lực của đệ tử Thần Kiếm Phong tăng trưởng nhanh chóng.
Ở trong tông môn, bị hạn chế bởi môn quy, tất cả mọi người chỉ có thể sử dụng một vài thuật pháp hoặc thân pháp ít sát thương.
Vậy nên, điều khiến người khác kinh ngạc nhất ở các đệ tử chính là thân pháp tiến bộ nhanh chóng, cơ hồ sắp ngang bằng với Ảnh Phong.
Nhưng nếu ngươi thật sự cho rằng đệ tử Thần Kiếm Phong chỉ tiến bộ thân pháp, vậy thì sai lầm lớn rồi.
Nếu đã gọi là Thần Kiếm Phong, kiếm pháp mới là phương hướng chủ tu của rất nhiều đệ tử, cho nên không có lý nào chỉ có thân pháp tiến bộ, mà kiếm pháp không tiến bộ.
Bằng không ngươi cho rằng vì sao bọn họ được gọi là Thần Kiếm Phong đây?
Về phần còn hung mãnh hơn so với lúc trước, đây cũng không phải là ảo giác.
Trận chiến bên ngoài doanh trại gần biển lúc trước, thứ nhất bởi vì muốn bảo vệ sư đệ thực lực không mạnh, thứ hai cũng có thành phần diễn kịch, đặc biệt là càng về sau, bởi vì mọi người đều muốn uống thêm một ngụm canh.
Cho nên đông đảo đệ tử đều có hơi phân tâm.
Nhưng hiện tại, những người bị thương nặng nằm liệt giường trên cơ bản đều là đệ tử tạp dịch, cũng có một số đệ tử ngoại môn thực lực yếu ớt.
Những người trên chiến trường lúc này có thể nói chính là nhóm đệ tử mạnh nhất của Thần Kiếm Phong.
Không có đông đảo sư đệ cần chiếu cố, bọn họ hoàn toàn có thể tự do mà đánh, không chút bận tâm, chiến lực tất nhiên sẽ tăng lên.
Về phần thương thế trên người, chưa nói đến việc nuốt đan dược chữa thương.
Kể từ khi Diệp Trường Thanh thể hiện bản lĩnh của mình, mỗi ngày ba lần đánh nhau tranh cơm, vết thương trên người chưa từng hết, cho nên đối với đệ tử Thần Kiếm Phong, mang thương tích ra trận từ lâu đã trở thành chuyện bình thường.
Điểm trọng yếu nhất, đó chính là trận chiến trước đó, cơ hồ mỗi đệ tử Thần Kiếm Phong đều giấu nghề, dù sao cũng có người ngoài mà.
Biết rõ lực hấp dẫn của Trường Thanh sư đệ lớn đến mức nào, đệ tử Ngọc Nữ Phong sớm muộn gì cũng sẽ trở thành kẻ địch đoạt vị trí của bọn họ, mà bại lộ lá bài tẩy ở trước mặt kẻ địch, hiển nhiên là hành vi ngu xuẩn, Thần Kiếm Phong bọn họsao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Trước mắt chỉ còn lại người nhà mình, vậy tất nhiên có thể thoáng bại lộ một chút, cho nên, sức chiến đấu của rất nhiều đệ tử bỗng dưng tăng mạnh mấy phần.
“Mẹ kiếp, ngươi đúng là âm hiểm, trận đại chiến trước đó, chẳng phải thất sát kiếm pháp của ngươi chỉ mới đến tiểu thành hay sao?”
“Ngươi còn có mặt mũi chất vấn ta? Kiếm Pháp Húc Nhật viên mãn của ngươi là sao đây?”
Một đám hỗn đản, còn tưởng rằng có thể ăn ngược lại Thần Kiếm Phong bọn họ, nói đùa, họ đã sớm đoán được kết quả như vậy rồi.
Nếu không tránh khỏi việc trở thành đối thủ, vậy ta chôn một tay lá bài tẩy nho nhỏ, hợp lý đúng chứ?
Cho nên, lúc này trên chiến trường, có thể nhìn thấy đông đảo đệ tử, thuật pháp vốn chỉ tới đại thành, trong nháy mắt biến thành viên mãn, vốn là tu vi tiểu thành, trực tiếp biến thành đại thành.
Quan sát lẫn nhau, mọi người cũng không ngoài ý muốn, một bộ biểu tình ta đã sớm đoán được.
Đều là hồ ly ngàn năm, trong lòng đã sớm đoán được tiểu tử ngươi sẽ giấu bài, không có gì phải kinh ngạc.
“Quả nhiên là có ẩn chiêu.”
“Sư huynh nói đùa, như nhau, như nhau.”
“Thành thật khai mau, ngươi còn che giấu thủ đoạn gì nữa?”
“Không còn, tuyệt đối không còn, đây thật sự là toàn lực của đệ.”
“A, ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?”
Trên tường thành, lo lắng ban đầu đã sớm tan thành mây khói, chỉ thở phào nhẹ nhõm, Diệp Trường Thanh càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Chư vị sư huynh này đều mạnh như vậy, trận chiến ở doanh trại gần biển lúc trước, sao lại phí sức đánh với đám thú ở Phi Ưng như vậy?
Phải biết khi đó còn có đệ tử Ngọc Nữ Phong hỗ trợ.
Trận chiến lúc trước, Diệp Trường Thanh cũng chỉ nhìn một màn mở đầu, sau đó liền vội vàng đi nấu canh cao xương cho mọi người, cho nên cũng không có chú ý gì.
Nhưng từ tình hình hiện tại mà nói, việc chiến đấu hẳn là không khó khăn như vậy, xem những sư huynh này, mỗi người đều giống như mãnh hổ xuống núi.
Lúc này ngoại trừ Diệp Trường Thanh cảm thấy kỳ quái ra, còn có một người cũng không hiểu nổi, đó chính là đại sư huynh Triệu Chính Bình.
Thậm chí có thể nói, nghi hoặc của Triệu Chính Bình so với Diệp Trường Thanh còn nhiều hơn.
Bởi vì hắn đã tự mình trải qua trận đại chiến lúc trước, cho nên rất chắc chắn, lúc trước bọn họ không có mạnh như vậy.
Nhìn chúng sư đệ xung quanh, lại nhìn về phía vài đệ tử thân truyền như Liễu Sương, Từ Kiệt, Lục Du Du, Vương Dao, Triệu Chính Bình sinh ra một loại cảm giác bị vứt bỏ.
“Nhị sư muội, lúc trước chẳng phải ngươi chỉ là Pháp Tướng Cảnh đại thành sao, như thế nào bây giờ lại thành viên mãn rồi?”
Mẹ nó tu vi đều ngang bằng với mình rồi.
“Luyện.”
Câu trả lời đơn giản, khóe miệng Triệu Chính Bình co giật, mẹ nó ta còn không biết là luyện à.
“Lão Tam, tu vi của ngươi như thế nào cũng đột phá đến đại thành?”
“May mắn đột phá.”
“Tứ sư muội”
Hỏi xong một vòng, Triệu Chính Bình có một loại cảm giác trong lòng buồn bực, hắn xác định, lúc trước đám gia hỏa này mỗi người đều đang giấu nghề.
Đông đảo đệ tử đều tiến bộ rất lớn, mà chỉ có đại sư huynh như mình còn đang dậm chân tại chỗ?
Âm hiểm, thật sự quá âm hiểm, tình nghĩa giữa sư huynh muội đồng môn ở đâu? Chẳng lẽ các ngươi đều đã quên sao, ngay cả đại sư huynh như ta cũng phải giấu diếm.
Mấy tháng ngắn ngủi, rốt cuộc Thần Kiếm Phong đã xảy ra chuyện gì vậy.
Vốn tưởng rằng đã nhìn thấu sự thay đổi của Thần Kiếm Phong, nhưng hiện tại lại phát hiện, những gì mình thấy chẳng qua là mặt ngoài thôi.
Không hợp lí, thật sự quá là vô lí, Thần Kiếm Phong mà hắn quen thuộc, giờ khắc này trong mắt lại phi thường xa lạ.
Cắn răng, Triệu Chính Bình quyết tâm muốn biết rõ tất cả, nhưng trước mắt vẫn phải chờ chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn rồi nói sau.
Ánh mắt trực tiếp dán chặt vào Giao Mân đã trợn tròn mắt, đối thủ cũ, hơn nữa còn có thực lực mạnh nhất trong đông đảo thủy tộc.
Kẻ mạnh nhất đối đầu kẻ mạnh nhất, nó nên do đại sư huynh như mình đối phó.
Có điều Liễu Sương nhanh hơn hắn một bước, lắc mình một cái đã đi thẳng đến chỗ của Giao Mân, thấy thế, Triệu Chính Bình khẽ há miệng.
“Thật nhanh.”
Đúng vậy, thật sự rất nhanh, so với đại sư huynh như hắn còn nhanh hơn, giờ khắc này, trong lòng Triệu Chính Bình tràn đầy chua xót, thực lực của nhị sư muội đã đuổi kịp mình.
“Sao có thể như vậy?”
Trợn mắt há hốc mồm nhìn chiến cuộc trước mắt, nội tâm Giao Mân tuyệt vọng.
Đệ tử Thần Kiếm Phong này làm sao có thể mạnh như vậy, không có khả năng, không có đạo lý, bọn họ rốt cuộc là tu luyện như thế nào.
Ngay tại thời điểm Giao Mân ngây ngốc, một đạo kiếm quang xẹt qua, mang theo nồng nặc khí tức băng hàn.
Vội vàng nghiêng người một cái, khó khăn lắm mới tránh thoát được đạo công kích này, mà Liễu Sương đã đuổi tới trước mặt.
Thấy người tới là Liễu Sương, Giao Mân vứt bỏ tạp niệm trong đầu, lạnh lùng nói.
“Liễu Sương, ngươi muốn chết.”
Tất nhiên là quen biết vị đệ tử thứ hai Thần Kiếm Phong này, sát ý trong mắt Giao Mân tăng lên rất nhiều, nếu người tới là đại sư huynh Triệu Chính Bình, có lẽ Giao Mân còn có thể kiêng kỵ một hai, nhưng nếu là Liễu Sương, cũng không phải chưa từng đánh qua, nàng không phải là đối thủ của mình.
Không khỏi tự tin, nhưng sau khi chân chính giao thủ, Giao Mân choáng váng.
Thực lực của Liễu Sương này so với Triệu Chính Bình vậy mà còn mạnh hơn.
Một tay Hàn Băng Kiếm Pháp đã đột phá đến viên mãn, ngắn ngủn hơn trăm hiệp chiêu, Giao Mân đã bị Liễu Sương áp chế.
Mặt không chút thay đổi, Liễu Sương tất nhiên sẽ không lãng phí thời gian với Giao Mân, quyết định nhanh chóng muốn chém chết nó.
Hàn Băng Kiếm Pháp viên mãn rơi xuống, vô số băng kiếm từ bốn phương tám hướng đâm tới.
Ngay cả Giao Mân đã toàn lực ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn bị băng kiếm đâm cho lạnh thấu tim, toàn thân trên dưới đều là lỗ máu, chết đến không thể chết hơn được nữa.
“Sư tỷ chậm đã, lưu lại toàn thây a.”
Lúc này Từ Kiệt vội vàng chạy tới, nhìn Giao Mân đã chết, thi thể cũng trăm ngàn cái lỗ, khóc không ra nước mắt.
“Nhị sư tỷ ngươi gấp cái gì, lần này phải làm sao bây giờ?”
“Có vấn đề?”
Nghe vậy, Liễu Sương khó hiểu nói, nàng vốn không suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn giết Giao Mân, ai biết vì sao Từ Kiệt lại phản ứng lớn như vậy.
“Không phải, ngươi biến nó thành như vậy, còn làm nguyên liệu nấu ăn như thế nào nữa? Mọi người hiện tại còn chưa tìm được cách để giết rồng, ai da, đây chính là Giao Mân, là con có thực lực mạnh nhất, là huyết mạch Thủy tộc cao nhất, là nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất a. ”
Vẻ mặt Từ Kiệt tiếc hận, đã chậm một bước a, Giao Mân này cũng quá vô dụng, sao ngươi không thể kiên trì thêm một chút, ta sẽ lập tức đến, khẳng định có thể bảo vệ cho ngươi.
Nghe lời Từ Kiệt nói, Liễu Sương cũng ý thức được mình phạm sai lầm, nhìn thoáng qua thi thể của Giao Mân, bộ dáng này hình như đích thật là có chút quá thê thảm, không biết còn có thể dùng hay không.
Mím môi, Liễu Sương xin lỗi nói.
“Thật ngại quá tam sư đệ, ta không nghĩ nhiều như vậy, lần sau sẽ không thế nữa.”
Cho dù xin lỗi cũng là một bộ dáng lạnh như băng, Từ Kiệt hiểu rõ tính cách nhị sư tỷ, cũng không để ý, chỉ là vẻ mặt tiếc hận nói.
“Ai, lần sau muốn gặp một con Giao Long cấp bậc như này nói nghe thì dễ, dù sao Giao Long nhất tộc tổng cộng cũng chỉ có năm vị thái tử thôi.”
Nghe được lời này, hiếm thấy Liễu Sương cúi đầu, không phản bác.
“Quên đi, ta đi xem những con Giao Long khác, cũng không thể lãng phí nữa.”
Từ Kiệt bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Đánh tới nơi này, cục diện trận chiến gần như đã được định đoạt, ngoại trừ những con Giao Long không biết đang làm gì bên ngoài ra, những Thủy tộc còn lại đều đã bị giết bảy tám phần.
Triệu Chính Bình cũng không ra tay nữa, mà không ngừng đánh giá đông đảo các sư đệ sư muội xung quanh, trong đầu lần lượt có nhiều vấn đề không ngừng xuất hiện.
Mấy tháng này mình bế quan, Thần Kiếm Phong ngoại trừ Trường Thanh sư đệ ra, đến tột cùng còn xảy ra chuyện gì.
Vì sao thực lực của đông đảo sư đệ đều trở nên mạnh mẽ như vậy, thân pháp, thuật pháp, kiếm pháp, tu vi, cơ hồ đều có đột phá, tính đến lúc này mới qua mấy tháng a.
Ngoại trừ nghi hoặc ra, trong lòng Triệu Chính Bình còn sinh ra một cảm giác khẩn trương nồng đậm, nếu cứ tiếp tục như vậy, mình còn có thể làm đại sư huynh nữa hay không, tu vi cũng sắp bị sư đệ sư muội vượt qua rồi.