Khương Chấn Thiên theo phản xạ lập tức đi đỡ Khương Oản Oản dậy, nhưng cô ta nhất quyết không chịu, còn khóc lóc nói:
“Hu hu hu, chân con trật rồi… Chị không cố ý đẩy con đâu, hu hu hu…”
Với đôi tai không thính của mình, Khương Chấn Thiên chẳng nghe rõ được câu nào. Ông quay sang chỉ tay vào Khương Lưu Huỳnh mắng:
“Khương Lưu Huỳnh, con làm cái trò gì thế? Em con nhỏ nằm đây chơi, con cũng học đòi nằm theo à? Mau đứng dậy cho bố! Đừng có làm mất mặt nhà họ Khương nữa!”
Khương Lưu Huỳnh không nói gì, chỉ phủi bụi trên người rồi đứng dậy, nhưng vẫn đứng im tại chỗ, không có ý định quay về phòng. Cô khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn. Rõ ràng âm lượng của Khương Oản Oản khi nãy không hề nhỏ, vậy tại sao…
Nằm trên đất, Khương Oản Oản cũng không ngờ rằng người bố “hời” này lại vô dụng đến mức ấy. Đến cả giọt nước mắt to đùng của cô mà ông ta cũng chẳng nhìn thấy! Tức giận, cô ta buột miệng tự lẩm bẩm:
“Biết thế thì giảm liều lượng thuốc đi… Đã vừa điếc vừa mù thế này rồi, làm sao giúp mình đuổi được Khương Lưu Huỳnh!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT