Mọi người không biết người ở tiệm thuốc đó sau cùng đã nói gì, chỉ thấy Khương Lưu Huỳnh lại trực tiếp đi ra phía sau tiệm thuốc, bắt đầu sắc thuốc trong một chiếc nồi nhỏ.
Hành động này dường như khẳng định cô đã quyết tâm dùng công thức tự sáng chế của mình để chữa trị cho Khương Diễm.
Thấy nhiều người hỏi liệu mình có phải đã uống thuốc do Khương Lưu Huỳnh cho mới khỏi bệnh không, Khương Diễm lập tức khẳng định:
“Không phải, tôi nhớ rõ… Khương Lưu Huỳnh chưa từng cho tôi uống bất kỳ loại thuốc nào. Mắt tôi là nhờ các bác sĩ ở bệnh viện số 1 Bắc Kinh đã nỗ lực suốt hai năm chữa trị, không tin mọi người có thể tự đi hỏi.”
[Thì ra là vậy, nên cuối cùng Khương Lưu Huỳnh cũng tự thấy không ổn nên không dám cho Khương Diễm uống. Giờ cô ấy đang sắc thuốc để làm gì thế?]
[Có lẽ sắc xong thấy không ổn thì đổ đi thôi. Haiz, thật tội cho cô ấy, đã bỏ công suy nghĩ mà còn bị mọi người nghi ngờ như vậy…]
[Nhưng cô ấy làm vậy chẳng phải cố tình khiến mọi người hiểu lầm sao? Không có thì nói không có, cần gì phải làm trò? Lãng phí thời gian, có thể tua qua nhanh được không?]
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT