Nhưng điều tàn nhẫn hơn là, Khương Chấn Thiên không chỉ không chút cảm thấy áy náy mà ngược lại còn mỉa mai cô:
“Giả bộ gì chứ, rõ ràng đã tránh được mà còn làm như bị tôi đánh bị thương.”
“Không biết học cái thói này từ ai nữa, sau này ra ngoài đừng nói tôi là bố cô, ai hỏi thì cứ bảo cô là con nuôi của nhà họ Khương hoặc bà con xa gì đó, muốn nói sao thì nói, miễn đừng nhận mình là con gái tôi.”
Hai câu nói này làm trái tim của Khương Lưu Huỳnh ngay lập tức trở nên nguội lạnh. Lại là “con nuôi”… Lại là từ đó… Thậm chí lần này còn thêm cả “bà con xa”.
Bố cô thật sự có thể gắn những từ đó vào cô một cách đường hoàng như vậy sao.
Ông ta ghét bỏ cô đến thế ư…
Lúc này, khi Khương Lưu Huỳnh đang ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy cái tai đang bị thương của mình, thì Bạch Ly dưới lầu đã lái xe rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play