Đào Hồng giải thích: “Khi còn là nhà máy quốc doanh, từ khâu chọn nguyên liệu đến thiết kế đều có sự giám sát của các nhà thiết kế. Nhưng khi chúng tôi tiếp quản, nhà thiết kế không muốn làm việc cho chúng tôi nữa. Chúng tôi cũng muốn tiết kiệm chi phí nên không thuê thêm nhà thiết kế.”
Suy nghĩ của Đào Hồng và Trang Vĩ là các nhân viên trong nhà máy đều là những người đã làm lâu năm, nên họ cho rằng việc thiết kế không còn quá khó khăn nữa, thậm chí còn gần gũi với thực tế hơn. Trong mắt họ thì nhà thiết kế chỉ là người thừa thãi.
Tống Ngọc Lan thẳng thắn chỉ ra vấn đề: “Việc thiết kế là một nghề có giá trị riêng, chị Đào Hồng à. Chiếc áo khoác dạ tôi đang mặc chính là chiếc áo sản xuất từ nhà máy của các anh chị khi còn thuộc quốc doanh.”
Tống Ngọc Lan cởi chiếc áo khoác của mình ra và so sánh với sản phẩm mà Đào Hồng vừa đưa. Có sự khác biệt rõ ràng.
Đào Hồng và Trang Vĩ nhìn nhau, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Họ không ngờ rằng việc sản xuất theo cách cũ mà lại có sự khác biệt lớn đến vậy!
Tống Ngọc Lan nhìn thấu sự khó khăn của họ, suy nghĩ một lúc rồi cô đưa ra một đề xuất táo bạo; “Nếu muốn nhà máy sống sót, việc thuê một nhà thiết kế là điều không thể thiếu. Ngoài ra, em nhận thấy nhãn mác trên sản phẩm áo khoác của các anh chị không đúng. Áo này có pha lông cừu nhưng lại ghi 100% cashmere.”
“Anh chị thử nghĩ lại xem, khi nhà máy còn hoạt động tốt thì họ kiếm tiền từ đâu? Mọi khâu trong việc vận hành nhà máy đều quan trọng và không thể bỏ qua.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play