Trương Viễn Sơn đặt cốc cà phê xuống, nhấc tờ báo lên: “Được rồi, tùy em. Nhưng anh nhắc em trước, đừng can thiệp quá sâu vào chuyện của con. Tống Ngọc Lan có vẻ không mấy quan tâm đến A Kính đâu. Nếu cô ấy không thích thì đừng làm hai gia đình trở lên khó xử.”
Dư Ái cười nhạt: “Anh sống với em bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ không hiểu em sao? Em chỉ giúp con một chút thôi, thành hay không thì tình cảm vẫn còn đấy mà.”
Tại bệnh viện, Tống Ngọc Lan hắt hơi mấy cái liền, đành đặt trái táo đang gọt xuống rồi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó tiếp tục gọt.
Trương Kính đang nằm trên giường bệnh lo lắng hỏi: “Ngọc Lan, có phải cô mặc ít quá không?”
Tống Ngọc Lan đưa miếng táo đã gọt xong cho Trương Kính, kéo tay anh ấy chạm vào phần tay áo của mình: “Tôi mặc áo phao dày lắm rồi, chắc là ba mẹ tôi đang nhắc tới tôi nên mới hắt hơi thôi.”
Ngoài cửa, Lục Hà Hoa đi ngang qua và nhìn thấy cảnh hai người tay trong tay qua cửa phòng bệnh. Cây bút trên tay cô ấy rơi xuống đất.
Tuy nhiên, những người trong phòng dường như không chú ý đến cô ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT