"Tôi chỉ quan tâm cậu một câu thôi, có cần phải nổi giận không?" Lương Du Du bực bội nói.

Sở Oản Oản nhìn cô ta, lạnh lùng đáp lại: "Nếu cậu muốn tìm cảm giác ưu việt từ tôi, thì tôi khuyên cậu đừng phí công."

"Cậu... Hừ! Đồ không biết điều!"

Lương Du Du trừng mắt nhìn cô, sau đó rời khỏi chỗ ngồi và chuyển đến ngồi phía sau. Hạng Viễn và Lý Tu bước vào, thấy cảnh này liền vội đi tới:

"Sở Oản Oản, có chuyện gì vậy? Sao trông Lương Du Du lại tức giận thế?"

Sở Oản Oản bình tĩnh nói: "Có lẽ là ăn no quá thôi."

Lý Tu ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: "Đừng để ý đến cô ấy, nhìn xem anh mang gì đến cho em này."

Anh ta lấy ra từ trong túi ra một miếng bánh sôcôla, đặt trước mặt cô: "Bánh Black Forest của Sweetheart, mỗi ngày chỉ có số lượng giới hạn, anh đã xếp hàng rất lâu mới mua được đấy!"

Sở Oản Oản đã ăn quá nhiều vào buổi chiều, bây giờ nhìn miếng bánh ngọt trước mặt, cô không có hứng ăn, cộng thêm khí chất tán tỉnh của Lý Tu, cô càng khó chịu.

"Xin lỗi, tôi không muốn ăn."

Nói xong, cô còn dịch sang bên cạnh một chút, tạo khoảng cách với người kia.

Hạng Viễn thấy thế thì bật cười, Lý Tu thì thấy bực bội trong lòng, không cam lòng mà dính sát vào người cô: "Anh đã phải xếp hàng rất lâu mới mua được đấy, ít nhất em nên thử một miếng đi chứ!"

Sở Oản Oản khẽ nhíu mày: "Xin lỗi, đàn anh Lý, tôi đã có bạn trai."

Lý Tu có hơi ngơ ngác: "Đàn em Oản Oản, dù em muốn từ chối anh thì đừng có kiếm cớ vụng về như vậy chứ, ngay cả điện thoại em còn không biết dùng, sao mà kiếm được bạn trai??"

"Đó là sự thật, tin hay không là chuyện của anh." Sở Oản Oản lạnh lùng nói.

"Vậy có theo đuổi em hay không là chuyện của anh, anh đã muốn theo đuổi em rồi, em không thể xen vào chuyện của anh được, đúng chứ!"

Anh ta lại bắt đầu dán lại gần người cô, cả gương mặt gần như muốn chôn vào mái tóc. Không khí quanh người Sở Oản Oản thấp xuống, chậm rãi nở một nụ cười: "Tôi không thể xen vào chuyện của anh được, nhưng có muốn giết anh hay không là chuyện của tôi, anh cũng không thể xen vào."

Vừa dứt lời, Lý Tu đã bị đạp bay ra ngoài. Không ai biết được anh ta bay ra chỗ đó bằng cách nào, dù sao thì cũng đã bay ra ngoài thật.

Đúng lúc này, giáo viên chủ nhiệm Đỗ Vũ Phi đi tới, nhìn thấy Lý Tu nằm ngã sõng soài trên mặt đất, ông ta nhíu mày hỏi: "Lý Tu, em bị làm sao vậy?"

Lý Tu đứng dậy, muốn nói là Sở Oản Oản đá mình, nhưng lời nói vừa đến đầu lưỡi thì lại nuốt xuống. Anh ta rõ ràng là một người đàn ông, lại bị một cô gái đá bay, nói ra thì xấu cả mặt.

Chưa kể, người đạp anh ta lại là người mà anh ta đang theo đuổi.

"Không... không có gì đâu ạ, là do em bất cẩn bị vấp ngã thôi."

Lý Tu xoa ngực, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Oản Oản, anh ta nhíu mày.

Cô gái sống từ trong núi đi ra đúng là mạnh mẽ, một cước này thôi mà đã như đạp tới tận tim phổi của anh ta rồi.

Một cô gái đặc biệt như vậy, lần đầu tiên Lý Tu được gặp.

Càng là cô gái hung dữ thì khi chinh phục càng có sự thách thức.

Nếu Sở Oản Oản biết rằng cú đá của mình không những không khiến Lý Tu nản lòng mà còn kích thích thêm ý chí chiến đấu của anh ta, chắc cô sẽ phát điên mất.

Hạng Viễn nhìn Lý Tu, che miệng cười thầm, cái người này không biết học cách tán tỉnh từ đâu, kém cỏi như vậy, bị đá là đáng đời.

"Mọi người đã đến đủ chưa? Hạng Viễn? Hạng Viễn!"

Đỗ Vũ Phi gọi hai lần, Hạng Viễn mới tỉnh lại: "Thưa thầy, đã đủ rồi ạ!"

Giáo viên chủ nhiệm bước lên bục giảng, nhìn hai mươi sinh viên mới trong lớp với nụ cười dịu dàng: "Chào các em, thầy là Đỗ Vũ Phi, cố vấn học tập của các em. Hôm nay buổi họp lớp có hai việc chính."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play