Vừa định rời đi, Bạch Cảnh Mặc đã đưa cho Sở Oản Oản một chai nước mận: "Cô mang về uống nhé!"
Sở Oản Oản liếc nhìn Ninh Thần rồi mới nhận lấy chai nước mận: "Được, cảm ơn anh."
Bạch Cảnh Mặc không trả lời, chỉ cúi đầu đùa nghịch chiếc bát đã rỗng từ lâu. Ninh Thần nhìn anh ta một lần nữa rồi kéo Sở Oản Oản ra về.
Hai người họ vừa đi tới sảnh chính thì thấy Quan Thư Tuyết đang cầm xô nước bẩn đi ngược lại. Sở Oản Oản nhìn thấy cô ta, đúng lúc Quan Thư Tuyết cũng nhận ra cô.
Trong chốc lát, Quan Thư Tuyết hoảng hốt, cô ta muốn giả vờ như không thấy Sở Oản Oản, nhưng chỉ có một lối đi ra vào, thật sự không thể làm như không thấy được.
Khi cô ta đang lúng túng, quản lý đón khách ở cửa liền lên tiếng: "Quan Thư Tuyết, sao cô còn đứng ngây ra đó, mau nhường đường cho khách đi!"
"A... Vâng ạ!"
Quan Thư Tuyết cắn môi dưới, bước sang bên để nhường đường cho cô và Ninh Thần. Sở Oản Oản nhìn Quan Thư Tuyết, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không thể mở miệng.
"Sao vậy?" Ninh Thần dịu dàng hỏi.
"Không có gì, chúng ta mau đi thôi."
Sở Oản Oản vội kéo anh nhanh chóng bước ra ngoài. Khi đi xa rồi, người đàn ông mới hỏi: "Người vừa rồi là người em quen à?"
"Là bạn cùng phòng của tôi."
Ninh Thần nhíu mày: "Quan hệ của các em không tốt ư? Sao cô ấy lại tránh em?"
"Chỉ mới quen biết chưa đến hai ngày, nói quan hệ tốt hay xấu thì chưa đến mức đó. Cô ấy tránh mặt tôi có lẽ vì sợ tôi thấy cô ấy làm việc ở đây, cảm thấy xấu hổ thôi." Sở Oản Oản nói.
"Vậy vừa rồi em đã nhìn thấy cô ấy, về sau tính như nào?" Ninh Thần hỏi.
"Mỗi người đều cố gắng sống tốt, nên tôi không thấy việc làm nhân viên vệ sinh là điều đáng xấu hổ, giống như việc bắt ma lấy tiền thưởng cũng là một nghề."
Ninh Thần mỉm cười: "Anh đưa em về nhé."
"Được."
Khi anh đưa Sở Oản Oản về đến trường, vừa kịp lúc nhận quân phục tập huấn.
"Đi đi, có việc gì thì gọi cho anh, đừng chạy ra ngoài một mình, anh sẽ lo lắng đấy." Ninh Thần nhìn cô, cười nói.
Sở Oản Oản ngẩn người, cô gật đầu: "Được."
Thấy đoàn của khoa Lịch sử đến, Sở Oản Oản liền chạy tới. Thấy cô, Hạng Viễn vội nói: "Sở Oản Oản, sao bây giờ em mới đến, mau vào hàng đi."
"Chẳng phải là năm giờ ư? Tôi không đến muộn mà." Sở Oản Oản đáp lại.
"Phải tập trung trước mười phút, em đến muộn một chút, nhưng không sao, đến là tốt rồi." Người kia cười.
"Cái gì mà không sao chứ, chúng ta có mười chín người, chỉ chờ mỗi mình cô ta, vốn dĩ chúng ta có thể đi trước rồi."
Sở Oản Oản nhìn người vừa nói, là một cô gái không cao, da ngăm đen, đeo kính gọng. Cô nhớ người này hình như tên là Lương Du Du. Vì không ở cùng ký túc xá, họ chưa gặp nhau trước đó, hôm nay coi như lần đầu tiên.
Lương Du Du này sao lại có vẻ thù địch với mình vậy?
Sở Oản Oản có chút không hiểu, nhưng cũng không nói gì, quả thật là cô đã đến muộn. Cô nhìn mọi người, chân thành xin lỗi: "Xin lỗi, là tại tôi để mọi người chờ lâu, lần sau tôi sẽ không đến muộn nữa."
"Không sao, bọn tôi có chờ lâu lắm đâu."
"Đúng rồi, khoa mình ít nữ sinh, dù có chờ thêm mười phút cũng đáng mà."
Các nam sinh trong lớp đồng loạt cười nói.
"Được rồi, mọi người đi theo tôi nào, lát nữa nhớ lấy đúng tên mình, đừng lấy nhầm, quân phục tập huấn sẽ phải mặc suốt hai mươi ngày đấy."
Hạng Viễn dẫn mọi người vào nhà thi đấu. Ninh Hinh và Thang Thiển đã nhận quân phục tập huấn, đứng ở cửa đợi Sở Oản Oản.
"Chị Oản Oản, cuối cùng chị đã tới, bọn em đợi chị lâu lắm rồi." Ninh Hinh cười nói.
"Đợi chị một chút, chị lấy quân phục xong sẽ ra tìm các em."
Sở Oản Oản nhanh chóng bước tới, lấy quân phục của mình rồi đi tìm Ninh Hinh và Thang Thiển.
"Quân phục của Quan Thư Tuyết đã lấy chưa?" Cô hỏi.