Nhan Dự thở dài một hơi: "Phương huynh, trò đùa này chẳng thú vị chút nào. Nếu không phải do huynh tự nguyện, thì ai có thể quyết định được cho huynh?"
Phương Hủ Chi chớp chớp mắt: "Huynh chứ ai, hôm nay chẳng phải huynh đã quyết định thay ta rồi sao?"
Nhan Dự ngẩn người, như thể vừa nghe điều gì rất buồn cười: "Phương huynh tâng bốc ta quá rồi."
Phương Hủ Chi hơi nhếch miệng, mỉa mai: "Đột nhiên ta cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc Thế tử của Bình Nam vương là người như thế nào mà có thể khiến lầu Hóa Vũ một mực phục tùng, còn có thể khiến huynh đến làm thuyết khách, quả là hiếm có."
Nếu nói lầu Hóa Vũ muốn là công lao sau khi Bình Nam Vương phủ thành công, thì Nhan Dự lại vì điều gì? Hắn và Nhan Dự đã quen biết năm năm, giao tình không cạn, người của cốc Vạn Hoa luôn thanh tâm quả dục, xem tiền tài danh lợi như cỏ rác, không cầu tiền tài, cũng không cầu danh lợi, hắn thực sự không nghĩ ra Nhan Dự mong muốn điều gì.
Nhan Dự thu ánh mắt, nói đầy ẩn ý: "Chẳng phải Phương huynh cũng giống như vậy sao."
Phương Hủ Chi giật mình, cơn mưa lạnh lẽo thấm ướt trán hắn, khiến hắn đột nhiên tỉnh táo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT